Chỉ cần để phó quan này làm nhân chứng, kéo hắn ta xuống nước. Đến lúc đó, khi trở về, phần công lao này nhất định sẽ có một phần của hắn!
Nghĩ đến điều này, trong lòng Trương Vinh Phương cảm thấy chắc chắn. Quyết định lấy được công lao trước đã rồi lại nói.
Nhìn thấy thương thế của Hoàng Ngọc Chân, có lẽ sẽ không chống đỡ được bao lâu.
Sau khi hạ quyết tâm.
Xoẹt một tiếng, hắn giẫm chân một cái, lao thẳng về phía Hoàng Ngọc Chân.
Mới đi được nửa đường, Trương Vinh Phương bất ngờ nâng Nguyện Luân lên, đập một cái.
Nguyện Luân tuột ra khỏi tay, xoay tròn bay cấp tốc về phía trước.
Nguyện Luân nặng hai mươi cân bay ra với tốc độ cực cao, mang theo lực trùng kích, lúc này ngay cả Hoàng Ngọc Chân cũng không dám xem thường.
Hắn ta khẽ thở dài, nâng lưỡi đao lên.
Coong!
Nguyện Luân ngay lập tức bị đánh trúng chính xác điểm yếu nhất, bay lên trên.
Điều khiến Hoàng Ngọc Chân ngạc nhiên là Trương Vinh Phương không hề đánh về phía hắn ta, mà chuyển hướng đánh về phía u Dương Kiến Vinh.
Hai tay Trương Vinh Phương trở thành móng vuốt, khi đi ngang qua u Dương Kiến Vinh thì bỗng trảo về phía phần bụng của hắn.
Chiêu thức này cực kỳ ngoan độc, nơi đó vốn đã có vết thương, cộng thêm bị đánh lén.
Nếu u Dương bị chộp trúng, ruột trong bụng sẽ bị kéo ra ngoài.
“Đã đề phòng ngươi lâu lắm rồi!” Không ngờ u Dương Kiến Vinh lại cười phá lên, giơ tay cầm đao, từ dưới vạch lên.
Đồng thời, tay kia buông phần bụng ra, một miệng cơ quan trên cổ tay rung lên kèn kẹt, kim độc sắc nhọn lòi ra.
u Dương Kiến Vinh hoàn toàn không tin bất cứ người nào, huống chi là một võ nhân Đàm Dương mà lúc trước hắn đã uy hiếp.
Vì vậy, cho dù Trương Vinh Phương đánh lén, nhưng cũng nằm trong tính toán của hắn.
Mặc dù hơi bất ngờ, đối phương lại dám liều lĩnh thực hiện tội danh mưu nghịch, đánh lén thượng quan.
Nhưng bây giờ đã thành sự thật.
Vậy thì cứ đánh giết là xong việc...
Xì!
Trong phút chốc, tốc độ tam phẩm ban đầu của Trương Vinh Phương bỗng dưng tăng dữ dội.
Lực lượng mạnh mẽ thuộc về bát phẩm, kèm theo tốc độ cao như cũ ầm ầm xuyên qua lòng bàn tay u Dương Kiến Vinh, hung hăng rơi xuống phần bụng của hắn.
Tất cả ngăn cản và phản công đều bị tránh được bởi tốc độ tăng dữ dội đột ngột này.
Ưng trảo hiện ra nơi những đầu ngón tay hơi trắng thâm độc đâm vào phần bụng, móc các cơ quan nội tạng máu thịt.
Phụt!
Máu thịt bắn tung tóe.
u Dương Kiến Vinh trợn to hai mắt, không thể tin được lùi về phía sau mấy bước.
“Ngươi…! Ngươi...!”
Hắn kinh hãi trừng mắt nhìn Trương Vinh Phương, hoàn toàn không thể biết được vừa mới xảy ra chuyện gì.
Một tam phẩm? Một võ nhân tam phẩm nhỏ nhoi?
Lại...
Lại... Có thể làm hắn bị thương?
Trương Vinh Phương giũ sạch vết máu trên tay. Tấm lưng vừa mới uốn cong từ từ duỗi thẳng lại, trên mặt lộ ra một nụ cười bình tĩnh.
“Đáng tiếc, suýt chút nữa ta đã bị ngươi thuyết phục rồi...”
“Ngươi!” u Dương Kiến Vinh muốn mở miệng, nhưng lại thấy bóng người trước mặt đột nhiên biến mất.
Hắn giơ tay lên, nhắm kim độc vào, nhưng bởi vì mất khá nhiều máu, cộng với các cơ quan nội tạng trong ổ bụng bị kéo ra khiến cho động tác và phản ứng của hắn chậm lại không ít.
Oành!
Cánh tay đang giơ lên của hắn bị một lực cực lớn ầm ầm đánh trúng. Cả người lăn lộn ngã xuống đất, đầu không ngừng nện vào bãi sông, vô tri vô giác lăn ra ngoài thật xa.
Thân hình Trương Vinh Phương hiện ra ở vị trí ban đầu của hắn, liếc nhìn mấy cái lỗ kim lặng lẽ không tiếng động xuất hiện trên mặt đất.
“ u Dương đặc sứ không may bị thương hy sinh vì nhiệm vụ trong trận chiến ác liệt với đào phạm. Ngươi nghĩ sao về cách nói này?”
Chưa kịp nói xong thì bóng người hắn đã vọt tới trước như một bóng ma.
Thấy sự ra tay này, u Dương Kiến Vinh đang bàng hoàng trên mặt đất, ngay lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn. Ngay cả sắc mặt Hoàng Ngọc Chân mặt trầm như nước ở bên cạnh cũng hơi thay đổi.
“Đây là... Thất phẩm trở lên...!”
Cả ba người ở đây đều kinh hoàng trong lòng.
Một tiểu đội trưởng bình thường vậy mà lại lắc mình biến thành một cao thủ thất, bát phẩm?
Đặc biệt là u Dương Kiến Vinh, nhớ lại lúc trước mình đã uy hiếp ép buộc người này tiến lên chịu chết.
Dưới nỗi kinh hoàng trong lòng, một cảm giác hoang đường sâu sắc dâng lên.
Hơn nữa, vừa rồi thân thủ của người này rõ ràng chỉ là nhị, tam phẩm, nhưng lúc này, phương diện tốc độ lại bộc phát lên đến thất, bát phẩm...
Điều này có nghĩa là gì?
Lúc này, một kẻ ẩn giấu sâu đến thế bất ngờ không che giấu bộc lộ toàn bộ thực lực của mình...
Tình huống này, chỉ có một khả năng.
Hắn muốn diệt khẩu!
Mà ở phía bên kia, sắc mặt phụ tá vặn vẹo, xoay người bỏ chạy, nhưng hắn ta mới chạy được vài mét, trước mặt bỗng xuất hiện một bóng người.
Uỳnh!
Hắn ta giơ tay, dùng hết sức đánh ra một chiêu, liền bị bóng người kia dễ dàng đẩy ra.