“Bây giờ u Dương đặc sứ đang liều mạng cùng trọng phạm. Cho dù chúng ta không thể giúp đỡ, cũng không được xem thường rút lui!”
Trương Vinh Phương nghĩ đến đây, đột nhiên trong lòng nổi lên tàn nhẫn, đưa ra quyết định.
Vừa rồi u Dương Kiến Vinh thực sự dám uy hiếp hắn trước mặt mọi người, muốn hắn làm bia đỡ đạn đi chịu chết.
Nếu người này ngông cuồng như thế, vậy thì hắn sẽ tác thành cho đối phương, đưa hắn đến chầu Diêm Vương!
Đây là lần đầu tiên hắn bị bức ép đến khốn cùng như vậy từ khi tỉnh dậy ở Thanh Hòa Cung.
Nếu lúc đó hắn không nhanh trí, đưa ra một kế hoạch để đánh lạc hướng sự chú ý của u Dương Kiến Vinh.
Thì e rằng bây giờ hắn đã...
Đã phải từ bỏ mọi thứ, trở thành một đào phạm.
“Thực lực của các ngươi không đủ, cứ bao vây xung quanh trước đã, đừng tới gần. Ta đi hỗ trợ đặc sứ đại nhân!”
Trương Vinh Phương vẻ mặt nghiêm túc, chính khí nói.
Lúc này, không đợi hai người còn lại đáp lời, hắn đã nhún mũi chân nhanh chóng đuổi theo hướng đám người Hoàng Ngọc Chân rời đi.
Những người xung quanh còn lại đều lùi lại, trong lòng thầm ước u Dương đặc sứ kia sẽ chết.
Chỉ có hắn không lùi mà tiến, nhanh chóng đuổi theo hướng của Hoàng Ngọc Chân.
Dọc theo sông Ngọc Đái, con sông duy nhất ở Bách Ngân cốc, cách đó hơn mười dặm có một bãi đá bên sông trông giống như một con rùa già.
Lúc này, hai bóng người đang cầm vũ khí, giao chiến mau lẹ với nhau.
Tiếng va chạm vào nhau leng keng kèm theo những tia lửa nhỏ không ngừng bay tung tóe.
Một người trong đó có mái tóc đỏ sẫm, con ngươi màu vàng nhạt, cầm song đao tấn công điên cuồng.
Lưỡi đao giống như bão táp mưa sa, thế như chặt thịt rơi xuống binh khí trong tay nam tử đối diện.
Một chiếc khiên được ném xuống đất bên cạnh đó, bên trên nó đầy những lỗ hổng của vết đao.
“Nào! Giết đi! Hoàng Ngọc Chân, không phải lúc trước ngươi rất ngang tàng sao?”
Vẻ mặt nam tử tóc đỏ điên cuồng, trên mặt phảng phất nổi lên gân xanh tinh tế, động tác càng ngày càng hung bạo.
Hắn chính là u Dương Kiến Vinh vừa mới truy kích.
“Thất Chuyển Xuân Ý đao bị ngươi dùng thế này, đúng là mai một môn đao pháp thượng thừa này!”
Hoàng Ngọc Chân rõ ràng rơi vào thế hạ phong, nhưng thân pháp của hắn ta rất quỷ dị, mỗi lần vào thời khắc mấu chốt thường có thể tránh bị thương.
Chỉ là sắc mặt hắn ta trắng bệch, bên ngoài một cánh tay có vết băng bó.
Chỗ băng bó đang thấm máu ra.
Ngoại trừ bị thương, thể lực của hắn ta đã gần như cạn kiệt. Độc trúng trên người không ngừng lan rộng ra các bộ phận khác.
Dẫn đến là thực lực của hắn ta đã giảm mạnh.
Cùng nhau đấu võ là so đấu xem ai sẽ lộ ra sơ hở trước.
Nếu ở trạng thái ban đầu, lực lượng và thân pháp của hắn ta đều mạnh hơn đối thủ. Cho dù Thất Chuyển Xuân Ý đao là một môn đao pháp thượng thừa, nhưng hắn ta vẫn có thể tìm ra những kẽ hở trong từng chi tiết nhỏ nhất, trong nháy mắt xuyên thủng kẻ địch.
Nhưng bây giờ, ngay cả khi hắn ta nhìn thấy cơ hội cũng khó có thể nắm bắt được.
Bởi vì lực lượng thân pháp không đủ để bắt lấy.
Vậy nên… Hắn ta vẫn đang kiên trì….
Kiên trì cho đến khi...
Cạch!
Bỗng nhiên, u Dương dẫm phải một tảng đá lỏng lẻo, chiêu đao trong tay hơi chệch hướng.
Chính là bây giờ!
Ngay lập tức, đôi mắt Hoàng Ngọc Chân đỏ ngầu, hình thể toàn thân cấp tốc phồng lên.
Lần lượt kỹ năng phá hạn phát lực kỹ xảo, trong nháy mắt phát động dây chuyền, tạo thành một mạng lưới.
Thể lực sắp cạn kiệt ban đầu nhanh chóng tràn vào một sức sống mới. Lực lượng và tốc độ cũng trở lại như cũ, thậm chí còn tốt hơn.
‘Trạng thái cực hạn – Chuyển Linh!’
Hoàng Ngọc Chân bỗng há miệng, trong miệng hắn ta phát ra một sự chấn động thấp tương tự như tiếng gầm thét.
Kèm theo sự chấn động, cơ bắp toàn thân hắn ta vặn vẹo, các mao mạch trên bề mặt da vỡ ra, trong nháy mắt hóa thành màu đỏ.
Chỉ là hắn ta bộc phát, u Dương Kiến Vinh đối diện đồng thời cũng bộc phát.
Cơ bắp và da thịt trên người u Dương Kiến Vinh đồng thời phồng lên, từng hình xăm huyết sắc trải dài từ hai cánh tay xuống mu bàn tay.
Con ngươi lồi ra gần hết hốc mắt.
‘Kỹ năng phá hạn – Xuân Ý Như Đao!’
Choang!
Hai ánh đao thay phiên nhau lóe sáng.
Đường hai người đi đều rất nhanh, nhưng đều là nhanh, song rốt cuộc tốc độ của u Dương Kiến Vinh vẫn chậm hơn một chút.
Hắn lảo đảo tiến về phía trước vài bước, phần eo và bụng bị một vết đao rạch rất lớn.
Che vết đao, u Dương Kiến Vinh quay lại nhìn Hoàng Ngọc Chân với vẻ mặt dữ tợn.
Tuy hắn chậm hơn, nhưng... đừng quên hắn là song đao!
Lúc này, một thanh loan đao khác đang hung ác đâm vào đùi Hoàng Ngọc Chân.
Mũi đao xuyên từ bắp đùi ra phía sau, hoàn toàn đâm xuyên qua.
Máu không ngừng tuôn ra như thác từ mép vết thương.