TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 258: Đao pháp kỳ dị

Khóe mắt Trương Vinh Phương đột nhiên nhìn thấy khói lửa trước mặt bị thứ gì đó làm cho nổ tung, hơi hơi tản ra.

Trong lòng hắn đột nhiên kinh hãi, không kịp suy nghĩ, liền lui về phía sau, ngả người nằm ngửa trên mặt đất.

Nguyện Luân và khiên tròn thuận thế che trước ngực hắn.

Hai tiếng leng keng nhẹ vang lên.

Như thể có thứ gì đó bị Nguyện Luân và khiên tròn ngăn chặn.

Xung quanh lập tức đồng thời vang lên một loạt tiếng kêu rên thảm thiết.

“Cái gì vậy?”

“Đôi mắt của ta!”

“Lại là ám khí!”

Trong làn khói, lấy điểm nổ là trung tâm, hơn mười người xung quanh lại lần nữa ngã xuống đất.

Có người ngã xuống để tránh né, có người không né tránh kịp.

Mặc dù trong lòng mọi người đều đã đề phòng nhưng việc kích hoạt hộp ám khí này quá mức quỷ dị, hoàn toàn không cách nào đoán trước được.

u Dương Kiến Vinh đi ở trước nhất đột nhiên nhào ra khỏi khói lửa, ném một cái xác trong tay xuống.

Hắn vậy mà lại bình an vô sự, đang chiến đấu ác liệt với Hoàng Ngọc Chân đang cõng một người trên lưng.

Một tay hắn cầm khiên thép, tay kia cầm loan đao, ánh đao giống như một dải lụa màu trắng bạc, không ngừng tung bay về phía Hoàng Ngọc Chân.

Nhìn từ xa, ánh đao lúc nhanh lúc chậm, tiết tấu kỳ dị, trong lòng có một cảm giác mơ hồ khó chịu lạ lùng.

Rõ ràng đôi khi nghĩ rằng hắn nên nhanh, nhưng hắn đột nhiên chậm lại.

Tưởng rằng hắn chắc chắn sẽ giảm tốc độ, nhưng hắn lại có thể bùng nổ từ một góc khó tin.

Trương Vinh Phương nằm ngửa trên mặt đất, không hề đứng dậy.

Xung quanh cũng có những người giống như hắn, rõ ràng không bị thương, nhưng vẫn ngã xuống đất không dậy nổi.

Mà bởi vì áp lực nặng nề của u Dương vừa rồi, những quan binh còn lại ở phía xa đều không dám lại gần.

Để tránh khỏi bị kéo lên làm bia đỡ đạn một lần nữa.

Trong khói lửa, tiếng đánh nhau càng lúc càng xa. Thỉnh thoảng lại xen lẫn từng trận tiếng kêu thảm thiết của quan binh trong vòng vây.

Hoàng Ngọc Chân kia vừa đánh nhau với u Dương vừa cõng một người trên lưng, còn có thể rảnh rang ra tay phá vòng vây?

Trương Vinh Phương kinh ngạc trong lòng, ngẩng đầu nhìn cẩn thận.

Chỉ nhìn thấy hướng mà Hoàng Ngọc Chân đang chạy trốn, nhiều đội quan binh còn chưa đến gần đã nháo nhào kêu thảm thiết rồi ngã xuống đất.

Thậm chí có mấy người cách xa hàng chục mét đã vứt đao, khiên che ngực xuống đất. Giống như bị một thanh phi kiếm đâm xuyên qua lồng ngực.

“......”

Trương Vinh Phương không nói nên lời, chỉ biết thở dài vào thời khắc mấu chốt, khi khát vọng sinh tồn của con người quá mạnh mẽ thì khó có thể hình dung.

Một lúc sau, tiếng đánh nhau từ từ nhỏ dần rồi khuất dần vào rừng rậm.

Lúc này, những người xung quanh thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đứng dậy bỏ chạy.

“Trương đội! Không sao chứ, Trương đội?” Lúc ấy, Lưu Hàm và Trần Hán Sinh mới dám xông lên, nâng Trương Vinh Phương dậy.

“Không sao… Vừa rồi bị ám khí làm kinh sợ xíu thôi.” Trương Vinh Phương lắc đầu. Ánh mắt hướng về phương hướng u Dương và Hoàng Ngọc Chân rời đi.

Vẻ hung ác nơi đáy mắt hắn lúc ẩn lúc hiện.

Lần này, rõ ràng Hoàng Ngọc Chân thật sự sắp không chống đỡ được rồi. Từ mấy lần ra tay vừa rồi, có thể thấy tốc độ thân pháp của hắn ta đã chậm hơn rất nhiều so với lúc đầu.

Nói cách khác, đây là thời điểm có nhiều khả năng lập công nhất... Nếu hắn có thể nắm bắt cơ hội này.

Nhìn u Dương Kiến Vinh điên cuồng vì đoạt đao như thế. Có thể tưởng tượng được, công lao to lớn này chắc chắn sẽ quyết định đẳng cấp quan chức của hắn trong tương lai.

‘Nếu công lao này... thuộc về mình...’

Trong lòng Trương Vinh Phương do dự.

Hắn hơi lo lắng rằng giữa chừng xuất hiện biến số. Nhưng cơ hội hiếm có... Nếu hắn có thể nhân cơ hội này húp một ngụm canh thì tốt quá...

Hơn nữa, nếu như u Dương Kiến Vinh không thức thời như vậy, không bằng nhân cơ hội hỗn loạn giết hắn trong rừng rậm này. Đến lúc đó hủy thi diệt tích, toàn bộ cứ đổ cho Hoàng Ngọc Chân là xong.

Sau đó, mình lợi dụng tình hình giết luôn Hoàng Ngọc Chân.

Khi đó, tất cả công lao sẽ là của mình, tất cả rắc rối sẽ là của Hoàng Ngọc Chân... Ai có thể tìm một người chết đến đối chất với mình?

Lúc nãy hắn đã liếc nhìn thân pháp giao thủ giữa hai người họ từ xa vài lần, có lẽ đã biết sơ sơ trình độ của bọn họ.

Khoảng là thất, bát phẩm.

Hoàng Ngọc Chân bị thương trúng độc, bị vây công lâu như vậy vẫn còn thực lực này, rõ ràng trước đây nhất định là cửu phẩm.

Võ lực của u Dương Kiến Vinh này chỉ là một mặt, đáng lo ngại là xuất thân của hắn...

“Trương đội, nếu ngươi không bị thương, chúng ta đi chỗ khác xa xa một chút trước đi? Lỡ như ở nơi này quá gần, đến lúc đó lại bị đặc sứ kia bắt được...” Lưu Hàm cúi người lại gần thì thầm.

Nàng là một nữ tử, lực lượng hơi yếu hơn so với nam giới. Mấy ngày nay đúng lúc Nguyệt sự lại ghé thăm nên dũng khí đã giảm đi một ít.