TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 257: Phá vòng vây

“Còn nếu như Hoàng Ngọc Chân thật sự không sợ, Tinh Oánh kia cũng chỉ là một đứa nhỏ, chịu không nổi sẽ chui ra thôi.”

Khi đó, chỉ có ba khả năng.”

“Đầu tiên, cả hai cùng phá vòng vây. Điều này buộc họ phải quyết đấu với chúng ta. Với số người mà ta đang có, chắc chắn chỉ có thể thắng không thể thất bại được.”

“Thứ hai, Hoàng Ngọc Chân phá vòng vây một mình và để Tinh Oánh chuyển hướng chạy trốn. Điều này cũng có một lợi thế. Chúng ta có thể bắt Tinh Oánh trước, rồi lấy đó uy hiếp Hoàng Ngọc Chân.”

“Thứ ba, Tinh Oánh tiếp tục trốn, Hoàng Ngọc Chân một mình xông ra dẫn dụ người đuổi bắt. Với số người của chúng ta, chỉ cần chúng ta cẩn thận một chút là có thể hoàn thành toàn bộ việc lục soát.”

Thoạt nhìn, ba khả năng này có vẻ khá hợp lý.

Ít nhất trong tâm trí liều lĩnh của u Dương Kiến Vinh lúc này không thấy có bất kỳ kẽ hở lớn nào.

Suy nghĩ duy nhất của hắn là lấy lại Trục Nguyệt Đao càng sớm càng tốt.

Bây giờ, thanh đao đó đã tập hợp toàn bộ của cải, vinh dự và cả tương lai của hắn.

“Tấn công bằng lửa như thế nào?” Hắn động lòng.

Quả thật, Hoàng Ngọc Chân có trong tay không ít con bài tẩy, tiêu hao cả chặng đường mà đến giờ còn chưa hết.

Thứ đồ vật kia rất dễ gây ra những rắc rối khác. Đêm dài lắm mộng, thời gian càng kéo dài, lỡ như...

Trương Vinh Phương tiến lên vài bước, giải thích cặn kẽ.

Sau khi hai người nói chuyện một lúc, u Dương Kiến Vinh nhanh chóng ra lệnh.

Ngay sau đó, các quan binh xung quanh chia nhau chuẩn bị, các bó cành lá củi khô xen lẫn dầu hỏa, đuốc, hỏa tiễn được dồn dập phân phát đúng chỗ.

“Bắn!”

Vù vù vù vù.

Những quả cầu lửa dày đặc bay ra giống như vô số con đom đóm đỏ, phóng về phía ngôi nhà đá che chở Hoàng Ngọc Chân.

“Đại nhân, Tinh Oánh tiểu thư vẫn còn ở bên trong...” Một phụ tá ở bên cạnh nhịn không được nhỏ tiếng nhắc nhở.

“Không quan tâm được nhiều vậy! Muốn trách thì trách số mệnh của nàng không tốt, cuộc sống đang yên đang lành không chịu... Lên cho ta!”

Vẻ mặt u Dương Kiến Vinh dữ tợn, vung tay lên.

Sau đó, những ngọn đuốc mang theo dầu hỏa được dồn dập ném mạnh ra ngoài.

Không ai quan tâm có thể xảy ra hỏa hoạn ở nơi này.

Bãi đá chẳng mấy chốc đã bùng cháy.

Chủ yếu nhất là rất nhiều khói bắt đầu tỏa ra xung quanh.

Từng trận tiếng ho không ngừng truyền đến.

“Mọi người chuẩn bị! Có thể đối phương sắp phá vòng vây rồi!”

u Dương Kiến Vinh giơ tay phải lên.

Quan truyền lệnh đưa mệnh lệnh của hắn chuyển tiếp từng tầng từng tầng một.

Trương Vinh Phương nắm chặt Nguyện Luân, lúc này, đao đã được hắn cắm lại vào vỏ.

Ngược lại, loại vũ khí có diện tích đủ lớn như Nguyện Luân sẽ phù hợp để công và phòng thủ trong hoàn cảnh này.

Hắn lo lắng giống như Lâm Kỳ Tiêu, nếu hắn gặp phải bất kỳ bảo đao danh kiếm chém sắt như bùn hay thứ gì gì đó, thì thanh đao quan đó sẽ chỉ là một vật bình thường, hoàn toàn chẳng có tác dụng gì.

Lỡ như đao gãy sẽ khiến bản thân thất bại.

“Đào phạm sẽ ngay lập tức phá vòng vây, đến lúc đó tất cả những ai đã Nhập Phẩm đều xông lên cho ta!”

u Dương Kiến Vinh bỏ tay xuống, hắn vừa quan sát thấy tốc độ thân pháp của Hoàng Ngọc Chân đã chậm lại đáng kể.

Lúc này tuyệt đối không được có nửa điểm sai sót.

Nếu thanh đao rơi vào tay người khác... hoặc bị giấu hay ném xuống sông thì sẽ rất phiền phức.

Tốc chiến tốc thắng!

Nhất định phải tốc chiến tốc thắng, tập kích giành lấy Trục Nguyệt đao!

“Kẻ nào kháng mệnh, giết!”

Những người xung quanh dồn dập biến sắc.

Trong hoàn cảnh khói lửa dày đặc này, cho dù có đi vào, liệu bọn họ có thể duy trì được bao nhiêu sức mạnh?

Lỡ như cuối cùng Hoàng Ngọc Chân kia liều mạng, ngoan cố chống cự thì tình cảnh của bọn họ có thể còn tồi tệ hơn vừa rồi nữa!

Trương Vinh Phương cầm Nguyện Luân, sắc mặt khó coi.

Đột nhiên ánh mắt hắn lóe lên.

“Không hay rồi! Hoàng Ngọc Chân đưa người về phía bắc! Hắn muốn phá vòng vây! Thân pháp nhanh quá!”

Hắn đột nhiên kinh ngạc thốt lên.

Ngay lập tức, mọi người đồng loạt nhìn về phía bãi đá.

u Dương Kiến Vinh cũng đưa mắt nhìn sang, quả thực nhìn thấy một bóng người lao về phía bắc phương hướng ít khói.

“Đuổi theo cho ta!” Hắn không có thời gian để suy nghĩ, nhấc đao lao về phía trước. Chỉ sợ đối phương phá vòng vây thành công, chạy thoát, thất bại trong gang tấc.

Với thân pháp của những người khác, đúng là không ai có thể bắt kịp được.

Các binh lính xung quanh cũng nháo nhào lao ra.

u Dương Kiến Vinh xông lên trước tiên nhất, vẻ mặt vội vã. Sau lưng hắn có hai kẻ tứ phẩm theo sát phía sau.

Trương Vinh Phương toát mồ hôi, dùng hết sức lao về phía trước.

Nhưng với tốc độ tam phẩm của mình, hắn hoàn toàn không thể lao ra nhanh như vậy, chỉ có thể nhìn đám người u Dương trước mặt lao vào làn khói dày đặc.

Bùm bùm bùm!!!

Ngay lập tức có một âm thanh giòn giã vang lên. Như thể có thứ gì đó phát nổ.