TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 243: Trục Nguyệt Đao

Trương Vinh Phương nghe vậy, vẫn là lần đầu tiên chú ý tới, Đại Linh lại có thư viện học cung?

Hắn nghĩ, nếu như có cơ hội thì có thể đi mấy địa phương đi dạo.

Đúng lúc này, trong hành lang của Hình Ngục bộ có một quan sai chạy ra, truyền lệnh với phía bên này.

"Chư vị đội trưởng, ban nãy lại có tình báo mới truyền tới, ngoài thành phát hiện ra tung tích của Hoàng Ngọc Chân.

u Dương đặc sứ hạ lệnh, lần này không tiếc bất cứ giá nào, triệt để đánh chết đào phạm Hoàng Ngọc Chân.

Xin mọi người đợi lệnh bất cứ lúc nào, sửa sang trang bị, chờ xuất phát!"

"Đã biết, mọi người tản đi đi, đều đi chuẩn bị một chút." Từ Khải thở hắt ra.

*

Bách Ngân cốc phía Tây Bắc thành Đàm Dương.

Trên nương rẫy khe núi dốc, từng cây gỗ thông cao to dày đặc giống cây châm thép đâm thẳng xuống mặt đất.

Trong rừng đen.

Một nam tử cao to tóc đỏ sậm, tết tóc đuôi ngựa đang đứng lẳng lặng, đồng tử màu vàng nhạt gắt gao nhìn chằm chằm một cái bóng như ẩn như hiện trong rừng trước mặt.

Nam tử mặc giáp vảy sáng đen, cầm trong tay song đao đỏ sậm.

Phía sau hắn còn theo hơn mười bộ khoái dáng người mạnh mẽ, ăn mặc đồng phục của quan sai.

Rõ ràng bên hắn có càng nhiều hơn, mà bóng người đối diện chỉ có một.

Nhưng nam tử vẫn không có nhúc nhích.

"Hoàng Ngọc Chân?" Hắn trầm giọng nói.

"Các hạ hà tất dồn ép không tha, Hoàng mỗ một đường tới đây, vẫn luôn tránh khỏi nơi phồn hoa náo nhiệt là vì không muốn cùng người tranh đấu."

Bóng người xoay lại, lộ ra khuôn mặt râu quai nón tràn đầy tang thương.

Hai mắt hắn ta kiên nghị, giọng nói nhu hòa, vóc dáng cường tráng hữu lực, lưng thẳng tắp giống như là thương thép.

Giọng nói nhu hòa và khí chất cường ngạnh hình thành nên sự tương phản kỳ dị, khiến người ta vừa thấy khó quên.

"Bản quan u Dương Kiến Vinh, chính là đặc sứ tập nã của Tuần Tra ty triều đình.

Hoàng Ngọc Chân, từ đó ngươi đều một đường trốn đến đây, đi qua ba tỉnh, mấy ngàn dặm đường, không thấy phiền à?"

Hắn ngừng giọng.

"Cho dù ngươi không phiền lụy, Tinh Oánh tiểu thư hẳn cũng thấy mệt nhỉ? Hà tất phải bôn ba khổ cực như vậy? Giao Trục Nguyệt đao ra không phải xong hết mọi chuyện rồi sao?"

"Trục Nguyệt đao... đao này chỉ là bảo đao tầm thường, chỉ với số nhân lực vật lực các ngươi đã tốn để truy sát hai người bọn ta, đều đã đủ để chế tạo hơn mười thanh bảo đao như vậy rồi.

Trong đao này rốt cuộc có bí mật gì, khiến cho các ngươi hưng sư động chúng như vậy?" Hoàng Ngọc Chân không giải thích được hỏi.

"Bản quan cũng chỉ phụng lệnh hành sự, chuyện còn lại nhất quyết bỏ qua." u dương Kiến Vinh trầm giọng nói: "Được rồi, cuối cùng cho ngươi thời gian năm hơi thở, giao ra Trục Nguyệt đao. Bằng không... đừng trách bản quan hạ tử thủ!"

"Năm."

"Bốn."

"Ba."

Soạt soạt soạt soạt!!!

Trong nháy mắt còn chưa dứt lời thì đã có mấy tên bộ khoái bắn ra tên nỏ trong tay.

Tên nỏ mạnh mẽ bay về phía Hoàng Ngọc Chân.

Nhưng tiếc là, trước khi tên nỏ còn chưa phóng ra thì đã mất đi mục tiêu.

Trong rừng một bóng đen giống con dơi, chợt lóe trái chợt lóe phải.

Chỉ có thể nghe một tiếng tay áo tung bay rất nhỏ.

Soạt!

Một bộ khoái che yết hầu liên tiếp lui về phía sau, đánh vào trên cành cây rồi ngồi ngay đó.

Máu loãng làm ướt nhẹp vạt áo trước.

"Lên!! Giết cho ta!"

Ánh mắt u Dương Kiến Vinh căng thẳng, cấp tốc lui về phía sau, nhưng lại liên tục phất tay với người xung quanh.

"Hắn ta bị trọng thương còn chưa tốt, đều lên cho ta! Dây dưa hắn ta đến chết!"

Đám bộ khoái đều là hảo thủ được tinh tuyển ra từ thành Đàm Dương, thực lực từ Nhất Phẩm đến Nhị Phẩm đều có.

Mười mấy bộ khoái tre già măng mọc, nhưng cơ bản là không bắt không được bóng dáng của Hoàng Ngọc Chân.

Chỉ là nửa phút ngắn ngủi đã có tám người chết đi ngã vào trong vũng máu, không động đậy được nữa.

Bộ khoái còn lại nhất thời tay run đến gần như không cầm vững đao được.

Một người trong đó hoảng sợ bỏ đao xoay người chạy mất.

"Lên cho ta! Kẻ trái lệnh lấy tội phản quốc xử lý! Khám nhà diệt tộc!!" u Dương Kiến Vinh lạnh lùng nói, đi tới chém một đao khiến bộ khoái nọ ngã xuống mặt đất.

Hắn tới nơi này chính là có mục đích khiến cho đám chân đất đó tới tiêu hao thể lực sức chịu đựng của Hoàng Ngọc Chân, khiến thương thế nghiêm trọng hơn.

Hắn cũng không sợ đám bộ khoái đó không ra sức, nếu dám vi phạm, sau khi trở về kết cục sẽ thảm hại hơn.

Hiện tại liều mạng, nói không chừng vẫn còn có thể kiếm được một con đường sống.

"Lại là như thế..."

Một tiếng phụt giòn giã.

Không bao lâu sau, Hoàng Ngọc Chân rút đoản đao ra khỏi lưng của tên bộ khoái cuối cùng, hơi thở dài.

Hắn ta cấp tốc phóng về hướng u Dương Kiến Vinh.

Nhưng sắc mặt u Dương bất biến, cấp tốc lui về phía sau.

"Quả nhiên là sát nhân cuồng ma, động một tí là muốn tính mạng người khác."