TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 236: Từ biệt

Ngộ tính của tên này cũng rất bình thường…

Cũng may tính tình nàng cố chấp, mặc dù kết quả kém dự đoán của bản thân mình rất nhiều, nhưng vẫn vì trách nhiệm mà thật sự nhận dạy bảo đối phương trong thời gian một tuần như trước.

“Đại nhân, ta mới nắm giữ đến Mật Lục tầng thứ hai… ngài nhìn xem…” Trương Vinh Phương bất đắc dĩ nói.

Nói thật hắn hơi không cam tâm, thật không dễ mới gặp được một một môn võ học thân pháp đơn thuần, nếu không thể học hết, về sau…

“Ngươi có thể tìm Hứa Miếu Đồng nhận truyền thụ. Nàng nắm giữ tầng thứ ba.” Diệp Bạch trả lời.

“Vậy còn sau đó thì phải làm sao?” Trương Vinh Phương nói. “ Đại nhân có đường tắt nào dạy ta không?”

“Ngươi đã hai mươi sáu. Học được hai tầng hẳn cũng đủ rồi chứ?” Diệp Bạch kinh ngạc nói.

Còn lại bốn năm, dùng tư chất của Trương Vinh Phương, luyện hai tầng Kim Bằng Mật Lục cộng thêm luyện võ công chủ tu phù pháp.

Thời gian hoàn toàn không đủ dùng.

Chẳng lẽ nắm giữ hai tầng Kim Bằng Mật Lục mà còn chưa đủ?

“Thuộc hạ…. thật sự mới mười tám tuổi!” Trương Vinh Phương bất đắc dĩ.

“Ngươi thật sự cảm thấy mình có thể phá vỡ gông cùm xiềng xích, luyện đến Mật Lục tầng thứ ba?” Diệp Bạch nhìn Trương Vinh Phương, trong mắt nàng lưu động thần sắc nào đó vô cùng kỳ quái.

“Hay là nói, ngươi cho là võ học thượng thừa cũng giống như những môn võ học phẩm chất thấp mà ngươi từng luyện, rất dễ Phá Hạn?”

“Hay là ngươi cho là ngươi là ngoại lệ duy nhất trên đời này, có thể đột phá tất cả cực hạn bẩm sinh mà tất cả mọi người khó có thể vượt qua, bước vào cảnh giới cao hơn cửu phẩm?”

Nói thật, nàng đã gặp qua không ít người không biết tự lượng sức mình, nhưng lúc này thái độ của Trương Vinh Phương đối với võ học quá nhẹ nhàng dễ dãi.

Dáng vẻ vất cả các môn võ học trong mắt hắn là giống nhau khiến cho nàng hơi tức giận.

Nàng là người cố chấp, hiểu rõ rốt cuộc cực hạn bẩm sinh khó đột phá bao nhiêu,

MĐến nay nàng đã bị kẹt ở cấp độ này đã mười mấy năm, không giờ khắc nào mà nàng không hao tâm phí lực tìm kiếm khả năng đột phá.

Nhưng cho đến nay… vẫn xa xa khó với.

Để đột phá cực hạn bẩm sinh, nàng đã ngậm bao nhiêu đắng, phí bao nhiêu tâm huyết, bị thương bao nhiêu lần.

Không một ai biết.

Ngay cả một kỳ tài ngút trời như nàng mà còn gian nan như thế, Trương Vinh Phương trước mắt lại khinh mạn như thế…

Hắn hoàn toàn không hiểu rõ, đột phá cực hạn bẩm sinh là một chuyện gian nan dường nào…

“Thuộc hạ không phải có ý này.” Trương Vinh Phương cảm giác bầu không khí hơi không đúng, vội cúi đầu: “Thuộc hạ chỉ cảm thấy là, có thể lỡ như, lỡ như may mắn của ta không tệ, thì thật có thể…”

"Không thể nào!"

Diệp Bạch ngắt lời hắn,

Khuôn mặt nàng nhìn không ra cảm xúc, nhưng trong hai mắt thanh tịnh tràn đầy thanh lãnh.

"Cơ thể con người tựa như bình sứ. Tập võ tựa như rót nước vào trong bình sứ. Thời điểm nước đầy chính là cực hạn bẩm sinh."

"Nước đầy thì tràn, không thể khiến bình sứ biến lớn hơn."

Trong màn đêm, trên đạo trường yên tĩnh, nhất thời chỉ có tiếng nói trầm tĩnh của Diệp Bạch không ngừng quanh quẩn.

Nhìn thần sắc Trương Vinh Phương cúi đầu yên tĩnh.

Bất mãn trong lòng Diệp Bạch hơi giảm bớt.

"Thôi, ngươi bây giờ còn trẻ tuổi, trải nghiệm còn ít, cũng có thể hiểu rõ gì đâu? Là ta không tĩnh."

Nhìn thấy Trương Vinh Phương im lặng cúi đầu.

Nàng cũng không nói thêm lời nào.

"Ngươi ta xin từ biệt tại đây, hy vọng lần tiếp theo ngươi còn có thể tự tin như bây giờ..."

Phốc.

Đột nhiên nàng cong ngón búng ra.

Một đồ vật thật nhỏ tinh chuẩn bay đến trước người Trương Vinh Phương, được hắn vội vàng bắt được.

Trương Vinh Phương cúi đầu xem xét, là một bình sứ màu đen dài bằng bàn tay.

"Đại nhân đây là?"

"Đây là Kim Tỳ đan, có tác dụng dưới cấp thứ chín, có thể bù đắp tận gốc vết thương của ngươi khi luyện võ.

Ngươi dùng thử xem, có thể phục hồi một chút thể chất đã bị tổn thương và cho ngươi thêm nhiều hơn một cơ hội để phá giới hạn.

Nhưng viên đan này chỉ được dùng một lần, nếu dùng lần nữa sẽ biến thành chất độc chết người. Nhớ kỹ."

Diệp Bạch đáp đơn giản.

“Tạm biệt.” Nàng nhẹ nhàng quay người lại, không nhìn Trương Vinh Phương.

Điều này có nghĩa là một tuần giảng dạy của hai người kết thúc ở đây.

Trương Vinh Phương đang giữ Kim Tỳ đan, đan dược này là để hắn chọn một trong hai giữa võ học và đan dược.

Không ngờ cuối cùng nó lại đều được trao cho hắn

Loại đan dược này có thể bù lại tiêu hao hết cấp bậc phá hạn, không nghi ngờ gì nữa, mức độ quý giá của nó còn quý hơn rất nhiều so với nước thuốc đan dược hắn đã ăn trước đó.

Một lọ như vậy nếu thực sự hiệu quả, e rằng cũng hơn thiên kim.

“Tạ đại nhân ban thuốc.” Hắn không nói nhiều lời.

Nếu loại thuốc này thực sự có tác dụng, ngày sau hắn tất có báo đáp. Nếu thuốc này rắp tâm hại người, thì cũng có tất báo.