Sau đó Diệp Bạch tự mình diễn luyện.
Váy áo Diệp Bạch bay múa, mỗi một lần diễn luyện đều ôn nhu trong trẻo tựa như nhảy cũng tựa như múa.
Thậm chí Trương Vinh Phương còn nhìn ra một tia thần thanh trong đó.
Mà đến phiên hắn tiến lên học tập thì trở nên tay chân vụng về, vụng về đến không chịu nổi.
Trong thời gian tiếp theo, mỗi ngày hắn đều đến đường Sơn Lan trong đêm để học tập Kim Bằng Mật Lục.
Đối với môn võ học cường hãn tên là Kim Sí Lầu này, hắn cũng dần dần có hiểu biết sâu rộng hơn.
Môn võ học này coi trọng là mượn tất cả ngoại vật đến gia tốc cho bản thân.
Lúc thi triển thân pháp, ban đầu tốc độ không được tính là quá nhanh, nhưng theo thời gian qua đi, thân pháp của hắn lại càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh.
Đơn giản mà nói, đây là một môn võ học cực kỳ yêu cầu về độ chính xác và lực khống chế.
Đối với khống chế bản thân, có thể hóa tất cả lực đạo thành động lực gia tốc, mãi cho đến khi cuối cùng trở thành đại bàng giương cánh bay lên cao trên chín vạn dặm!
Đảo mắt mà thời gian một tuần đã đến ngày cuối cùng.
Trong đêm ngày thứ bảy.
Tay Diệp Bạch cần một đoạn thiết địch đứng ở một phía trong lương đình của đạo trường.
Bốn phía lương đình sẽ có màn sa mỏng che chắn, thổi bay theo gió. Mỗi một mặt của màn che được viết một chữ.
‘Tâm’ ‘Thần’ ‘Thể’ ‘Hồn’.
Sau một đợt chỉ bảo.
“Tối nay chính là một lần cuối cùng. Ngươi có thể nắm giữ toàn bộ tâm pháp luyện pháp không?”
Nàng nhìn Trương Vinh Phương cách đó không xa đang nhíu chặt mày, lẳng lặng hỏi.
“…” Trương Vinh Phương không thể trả lời được.
Vốn dĩ hắn cho rằng Kim Bằng Mật Lục này không khác biệt so với Hồi Xuân Tịnh Thì Phù điển cho lắm, kết quả… môn võ học này coi trọng ngộ tính của một người.
Không phải dựa vào đầu.
Mà là dựa vào cảm ngộ ngộ tính của cơ thể.
Có một vài tư thế chiêu số, nếu gắn liền với nhau cũng cực kỳ quái dị.
Thế cho nên trong thời gian một tuần ngắn ngủi, hắn mới chỉ nắm giữ luyện pháp tầng hai.
Bây giờ xem ra, chẳng trách trước đó Diệp Bạch không hạn chế nội dung mà hắn học được.
Còn có dáng vẻ ‘Chỉ cần ngươi có thể học, thì ta sẽ dạy toàn bộ cho ngươi’.
Thì ra từ ban đầu, người này đã biết rõ, thời gian một tuần hoàn toàn không thể nhớ được bao nhiêu nội dung.
Diệp Bạch thấy Trương Vinh Phương không nói lời nào, nàng cũng không giận dữ.
“Sau hôm nay, ngươi và ta còn lâu mới có thể gặp lại.”
Nàng chậm rãi đến gần.
“Ngươi… hơi kỳ lạ.”
“Kỳ lạ?” Trương Vinh Phương khó hiểu nhìn đối phương, không hiểu lời của nàng nói có ý nghĩa gì.
Vị đại lão này, lúc nói chuyện luôn luôn có tính chất nhảy nhót cực mạnh. Cứ như là nghĩ cái gì thì nói cái đó.
“Trong lòng ngươi không hề có chút uể oải nào, cho dù không cam lòng, cho dù ngươi biết được mình chỉ có thể đạt tới bát phẩm, cũng không hề sa sút ý chí…” Diệp Bạch khó hiểu nói.
Nàng chưa bao giờ gặp được người tin tưởng bản thân mình đến vậy.
Theo cốt linh của đối phương, rõ ràng thời gian hắn còn có thể tập võ đã không nhiều… nhưng vì sao…
“Ta còn chưa từng thử, còn chưa thật sự đi đến đó, bây giờ lo lắng những chuyện này có phần hơi sớm quả nhỉ?” Trương Vinh Phương cười nói.
“Nhưng mà ngươi đã hai mươi sáu.” Diệp Bạch bình tĩnh nói.
Hai mươi sáu, cách tuổi ba mươi còn bốn năm.
Đến lúc đó, khí huyết sẽ xuống dốc, có thể duy trì một thân võ công đã là quá tốt rồi, chớ nói chi là tiếp tục tiến tới.
“Thật ra ta mới mười tám.” Trương Vinh Phương sửa lại.
“Hai mươi sáu tuổi còn có thể tự tin như thế, thật khó có được.” Diệp Bạch gật đầu.
Nàng rất ít khi gặp được người kỳ lạ giống như Trương Vinh Phương.
Rõ ràng trong tài liệu điều tra, hắn thực sự mới mười tám, nhưng cốt linh sẽ không lừa người, người này thật sự đã hai mươi sáu, thậm chí là nhiều hơn.
Rõ ràng có thể dưới điều kiện tiên quyết là không có sư phụ chỉ dạy mà có thể kiêm tu bốn môn võ học phẩm chất thấp đến Phá Hạn. Ngộ tính một thân võ học phải là vô cùng tốt mới đúng.
Nhưng một tuần sau….
Chỉ như thế này?
Năm đó nàng đã tiếp thu toàn bộ ký ức của Kim Bằng Mật Lục do sư phụ dạy bảo chỉ trong một đêm.
“Ta phải đi rồi. Sau này, Đàm Dương đây sẽ do ngươi và Hứa Miếu Đồng cùng nhau quản lý.”
Diệp Bạch không nghĩ nhiều nữa, trên đời này có rất nhiều người kỳ quái.
Ban đầu, nàng tiếp truyện tấn, nói Trương Vinh Phương tư chất hơn người, tương lai có thể bước vào cấp Linh.
Vì tăng độ coi trọng, cộng thêm vừa lúc nàng đang ở gần đó, nên mới tự mình chạy qua dạy bảo.
Nhưng kết quả lại là thất vọng.
Ngộ tính của Trương Vinh Phương không tệ, nhưng đã luyện mình đến phế đi.
Bây giờ, sau một tuần, Diệp Bạch cảm thấy mình cần phải sửa lại phán đoán về tiểu tử này một chút.