“Đúng rồi. Nếu ta đoán không nhầm. Năm nay ngươi hẳn vừa tròn hai mươi sáu, đúng không?” Diệp Bạch bình tĩnh nói
“......” Trương Vinh Phương muốn nói lại thôi: “Ta... thật ra...”
“Hai mươi sáu tuổi, đã đạt được trình độ này, không tệ. Có thể coi là thiên tài.” Diệp Bạch gật đầu.
“Theo đẳng cấp trong lầu, ta sẽ trao tặng quyền hạn cấp Ưng cho ngươi.” Nàng khẽ mỉm cười: “Đáng tiếc, ngươi hơi lớn tuổi một chút, còn thiếu một chút nữa mới có thể tiến vào cấp Linh dự bị. Nếu không thì có thể lấy được thân pháp Linh cấp càng tốt hơn.”
Trương Vinh Phương lập tức không thể nhịn được nữa.
“Đại nhân, năm nay tại hạ mới mười tám tuổi, không phải hai mươi sáu.”
“Mười tám?” Trên mặt Diệp Bạch lộ ra một tia hồi tưởng: “Đã từng, ta cũng cảm thấy ta luôn luôn mười sáu tuổi...”
Nàng không để ý đến điểm ấy.
“Nhưng ta...” Trương Vinh Phương còn muốn nói điều gì đó, bỗng dưng vô duyên vô cớ bị hạ một cấp đánh giá, không thể lấy được võ công cao hơn. Đương nhiên hắn không muốn rồi.
“Được rồi, ta chỉ có thể ở lại Sơn Tỉnh một tuần. Trong một tuần này, ngày nào ngươi cũng có thể đến đây tìm ta.” Diệp Bạch ngắt lời hắn.
Cấp Ưng đứng đầu mỗi thành trì, nhưng ở nơi này, nàng đã gặp quá nhiều.
Bởi vì toàn bộ Đại Linh, chỉ một Sơn Tỉnh đã là lớn lắm rồi.
“Được.... Đa tạ đại nhân!” Trương Vinh Phương vội vàng ôm quyền.
“Không cần...” Nụ cười trên mặt Diệp Bạch từ từ nhạt đi: “Mà này, có thể nói cho ta biết, sau này, ngươi có ước mơ gì không?”
“Ước mơ?” Trương Vinh Phương sửng sốt.
Hắn cẩn thận suy nghĩ giây lát. Bỗng phát hiện mình chẳng có mơ ước đáng giá gì cả.
Một sự mờ mịt không thể giải thích được từ từ tràn vào tâm trí hắn.
“Không có sao?” Diệp Bạch không bất ngờ lắm: “Vậy thôi đi.”
Đột nhiên một bóng trắng lóe lên.
Bóng dáng của nàng tựa như một bóng ma, đột nhiên xuất hiện bên cạnh Trương Vinh Phương, tay phải nhẹ nhàng đặt lên vai hắn.
“Trước tiên phải sờ xương đã.”
Tay nàng nhấn một cái, một lực lượng kỳ lạ đột nhiên áp chế Trương Vinh Phương, khiến hắn không thể động đậy chút nào.
Lực lượng này cực kỳ nặng và kỳ lạ, cứ như thể lúc có lúc không, đặc biệt nhắm vào mỗi một lực do các cơ bắp tạo ra.
“Hả?” Đột nhiên Diệp Bạch khẽ ồ lên một tiếng.
“Thất phẩm? Ngươi thực sự là thất phẩm?” Nàng trông có vẻ bị sốc.
Đồng thời, ngón tay giống như xoay tròn, không ngừng điểm mấy cái trên người Trương Vinh Phương, rơi vào các xương cốt khác nhau trên người.
“Không đúng! Đây là...?” Diệp Bạch nắm lấy cổ tay Trương Vinh Phương, nhìn thấy dấu vết rõ ràng của Ưng Trảo công trên đó.
Nhã văn à?
“Đây là phá giới hạn phẩm chất thấp sao? Ngươi dùng võ học tam phẩm thượng thừa làm nền tảng, chồng lên võ học tứ phẩm phẩm chất thấp? Chẳng trách, chẳng trách lại tiến bộ nhanh thế...”
“Ngộ tính cao, tu hành võ học phẩm chất thấp sẽ làm chơi ăn thật. Đáng tiếc...” Một tia tiếc hận chợt lóe lên trong mắt Diệp Bạch.
Lúc này, Trương Vinh Phương cũng đã hoàn hồn từ thân thủ khủng bố của đối phương, đè nén sự hồi hộp trong lòng.
“Đáng tiếc làm sao?”
Hắn không nghĩ mình đã làm gì sai.
“Đáng tiếc, ngươi không biết cơ thể con người có giới hạn, số lần phá giới hạn cũng có giới hạn.” Diệp Bạch nhẹ nhàng nói.
“Chín mươi chín phần trăm số người phá giới hạn một cách toàn diện nhiều nhất là chín lần. Một số ít người có tố chất hơn người có thể đạt tới hơn mười lần. Nhưng đáng tiếc... ngươi không phải là một trong số những người cực ít đó.”
“Ý ngài là?” Trong lòng Trương Vinh Phương rùng mình: “Tối đa ta chỉ có thể phá giới hạn chín lần thôi sao?”
Diệp Bạch im lặng, khẽ lắc đầu.
“Sai. Hạn mức tối đa căn cốt của ngươi chỉ có tám lần.”
“......” Trương Vinh Phương.
Diệp Bạch bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Trương Vinh Phương.
“Hừm, bây giờ có thể phá một lần.”
“Đại nhân...” Trương Vinh Phương nuốt nước bọt: “Vậy thì, ta còn có phương pháp bổ cứu nào không?”
Diệp Bạch lắc đầu.
“Có lẽ ban đầu ngươi lén lút luyện võ công phẩm chất thấp, không hỏi sư phụ đúng không?”
Trương Vinh Phương im lặng.
Đúng là hắn đã làm như vậy.
“Thế nên, đây là lý do tại sao võ học thượng thừa lại quý giá đến thế. Võ học thượng thừa, hoặc thậm chí là tuyệt học, biên độ tăng trưởng đối với người càng nhiều hơn, toàn diện hơn và càng không tổn hại sức khỏe.”
Mà võ công phẩm chất thấp kém hơn rất nhiều.
Năm đó, Hàn Vĩnh Huyền có tư chất khá tốt, nhưng cũng vì không dùng võ học thượng thừa làm chủ tu, cuối cùng chết vì trái tim nổ tung.
Đến bây giờ, tên tuổi của Hàn Thập Tam vẫn còn lưu truyền trong võ lâm dân gian, quả là một điều đáng tiếc...”
Diệp Bạch xúc động nói.
“Thôi bỏ đi, cho dù bây giờ ngươi học được Kim Bằng Mật Lục, cũng không có hiệu quả quá cao.”
Trương Vinh Phương không nói nên lời.
Giọng điệu của người trước mặt hắn lớn một cách đáng kinh ngạc. Bát phẩm trong miệng nàng dường như không khác gì nhị phẩm, tam phẩm.