TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 234: Truyền

Ngay cả Hàn Thập Tam được đánh giá là tố chất trước nay chưa từng có cũng chỉ khá tốt trong mắt người này.

“Được rồi, tiếp theo, ngươi có chắc chắn muốn học không? Nếu không học, ta có thể đổi cơ hội này lấy một phần bồi thưởng khác. Ví dụ như một loại thuốc quý có thể bù đắp cho gân cốt đã bị hao tổn của ngươi.” Diệp Bạch thản nhiên nói.

“Thật sự… ta không có cách nào cứu được sao?” Trương Vinh Phương không cam lòng nói.

“Không còn cách nào. Ngươi đã dùng hết bốn cơ hội phá giới hạn cho võ học phẩm chất thấp. Đây là cực hạn không thể thay đổi được.” Diệp Bạch lắc đầu.

“Ta có một môn thân pháp là Long Xà Đề Túng thuật của Chân Nhất Giáo, không xem là một loại phẩm chất thấp, đúng không?” Trương Vinh Phương không thể không hỏi.

“Không đầy đủ, cũng chỉ là phẩm chất thấp thôi.”

“... Vậy nếu sau này ta đạt đến thất phẩm thì sao?”

“Sẽ đình trệ không tiến, đạt đến cực hạn đời này.” Diệp Bạch nhẹ nhàng đáp: “Nhưng ngộ tính của ngươi không tồi. Nếu không phá giới hạn, không hẳn không thể tạo nên sự nghiệp. Chỉ cần tập luyện tập chiêu số bí kỹ là có thể cải thiện một phần thực lực.”

Luyện tập chiêu thức đơn thuần?

Trong lòng Trương Vinh Phương đã hiểu, như vậy thì cho dù có tăng lên thì cũng không tăng bao nhiêu.

Đời trước có võ công tương tự thế, nhưng cũng chỉ như thế.

“Không nên xem thường võ công như vậy.” Diệp Bạch nói: “Nhiều khi chiêu số thuần túy được phối hợp đẩy đủ với vũ khí thích hợp, thậm chí có thể một kích giết chết đối thủ mạnh mẽ hơn bản thân rất nhiều. Phẩm cấp không phải là tuyệt đối.”

“Nhưng giữa các phẩm cấp với nhau, tốc độ phản ứng có chênh lệch cực lớn, cho dù là đánh lén cũng rất khó chứ?” Trương Vinh Phương đã từng có trải nghiệm thế này từ bản thân mình.

“Sức người có hạn, nhưng dụng cụ lại vô tận.” Diệp Bạch không nói tỉ mỉ, mà là nói sang chuyện khác: “Được rồi, ngươi muốn chọn gì? Đan dược, hay là võ học?”

“Võ học!” Trương Vinh Phương quả quyết nói.

Cho dù bây giờ hắn đã sắp đến đỉnh hạn mức cao nhất, nhưng hắn có dị năng thuộc tính, không nhất định tương lai sẽ thật sự bị hạn chế đâu.

So với đan dược mà nói, cơ hội học tập võ học thượng thừa có ít hơn rất nhiều.

Thượng thừa võ học nhất định phải có sư phụ nắm tay dạy dỗ, có hơi sai sót sẽ trật đi ngàn dặm.

Cho nên cơ hội trước mắt khó có được như vậy, đương nhiên hắn sẽ không bỏ lỡ.

Ánh mắt Diệp Bạch không thể hiểu nổi mà nhìn Trương Vinh Phương, có vẻ hơi kinh ngạc.

Nhưng mà nàng không hỏi gì nhiều.

Quy củ của Kim Sí Lầu là như thế, thực ra giữa các thành viên với nhau, trừ khi đang làm nhiệm vụ, còn giúp đỡ qua lại trong ngày bình thường của các thành viên thì không cho phép đào sâu bí ẩn trên người họ.

Trước đó Trương Vinh Phương chưa gia nhập vào nên không tính, nhưng bây giờ hắn cũng đã là một thành viên.

“Vậy được, ta truyền cho ngươi võ học truyền thừa của Kim Sí Lầu chúng ta, Kim Bằng Mật Lục. Tiếp theo, ngươi phải hoàn toàn ghi nhớ tất cả trình tự tu hành của ngươi trong một tuần, không được ghi chép vào sách, chỉ có thể ghi nhớ trong lòng, mà có thể ghi nhớ lại bao nhiêu, phải xem tạo hóa của ngươi.”

“Vâng!” Trương Vinh Phương nặng nề gật đầu.

Diệp Bạch gật đầu nhẹ, bắt đầu mở miệng giảng giải.

“Kim Bằng Mật Lục, là võ học thân pháp thượng thừa của tiền bối lâu chủ Kim Sí Lầu ta đã ngộ ra trong lúc ngắm nhìn bách điểu bay lượn vào hai trăm năm trước. Công pháp có thể phân là lục phẩm, dùng tốc độ chuyên tu thân pháp làm chủ. Mà dựa vào cấp độ phẩm cấp, có thể chia làm Tước, Cưu, Kiêu, Ưng, Linh, Bằng.”

“Hửm? Chỉ có lục phẩm thôi sao?” Trương Vinh Phương kinh ngạc nói.

“Đúng thế, chỉ có lục phẩm.” Diệp Bạch gật đầu: “Nhưng sở dĩ Kim Bằng Mật Lục có thể dùng sức lục phẩm đứng vào hàng thượng thừa, mấu chốt là nó có thể kiêm tu, mà không làm nặng thêm phụ tải cho cơ thể, Phá Hạn lục phẩm của môn võ này chỉ tương đương với ba lần Phá Hạn của võ học binh thường.

Trương Vinh Phương lập tức hiểu rõ.

Nói cách khác, Kim Bằng Mật Luc này, chỉ cần có đủ thời gian, đủ ngộ tính sẽ có thể cùng kiêm tu với bất cứ một môn võ học nào khác!

Trong lòng hắn khẽ động, chẳng trách được gọi là võ học thượng thừa. Dạng võ học thế này, nếu được lưu truyền ra ngoài thì tất nhiên sẽ bị vô số người mưu đồ tranh đoạt.

Đặc biệt là những quân nhân có phẩm cấp đã luyện đến sắp cực hạn.

“Được rồi, tiếp theo thu tâm lại, ta truyền cho ngươi Mật Lục tầng thứ nhất.” Diệp Bạch nhẹ nhàng phất tay.

Chung quanh lập tức có bóng người nhỏ bé phân tản ra thủ khắp nơi trong sân viện, phòng bị người khác nghe lén.

Dưới ánh trăng, môi Diệp Bạch khẽ nhúc nhích, âm thanh như suối nước chậm rãi truyền vào tai Trương Vinh Phương.

Hai người, một người nói một người nghe, cẩn thận nghiêm túc.

Đảo mắt mà thời gian đã qua một canh giờ.