TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 229: Ta hiểu rồi

“Là tín hiệu tấn công của Linh quân! Hướng đó... không ổn rồi!”

Trong nháy mắt nàng nghĩ ngay đến điều này.

Sắc mặt Trương Vinh Phương ở bên cạnh cũng thay đổi kịch liệt. Không nói hai lời, cầm theo Nguyện Luân vội vàng quay về theo đường cũ.

Hai nữ tử còn lại cũng theo sát phía sau nhưng lúc này đã xuất hiện sự chênh lệch thân pháp giữa hai bên.

Trương Vinh Phương mở hết tốc lực khiến cho thân pháp hai nữ tử không thể nào theo kịp.

Mặc dù võ công thân pháp của Trương Vinh Phương chỉ phá hạn ba môn võ công, nhưng tổng cấp bậc của hắn đã lên tới thất phẩm.

Những loại võ công không phải thân pháp còn lại, sau khi phá hạn, làm cho thân pháp của hắn tăng cường, có thể coi như là nhị phẩm tương đương nhất phẩm.

Như vậy, hắn tương đương với tốc độ chuyên tu thân pháp võ công ngũ phẩm.

Chỉ đến lúc này, Thanh Tố mới thực sự hiểu rõ lúc trước Trương Vinh Phương vẫn đang kiềm chế.

Thân pháp nàng chuyên tu, bây giờ mới là tứ phẩm.

Mà rõ ràng lực lượng và các phương diện khác của Trương Vinh Phương đều rất mạnh. Điều đó có nghĩa là có thể hắn đang tăng lên võ lực của mình một cách toàn diện.

Thân pháp chỉ là một phần am hiểu của hắn mà thôi.

Nếu như vậy thì sở trường của nàng đã không thể sánh được với đối phương.

Điều này đã làm cho trong lòng nàng dâng trào một cảm giác thất bại mãnh liệt.

Mà ở cuối cùng Diệp Huỳnh càng sửng sốt hơn, nàng ta tưởng mọi chuyện đều do Thanh Tố đứng đầu, nhưng không ngờ ngay cả vị đại nhân kiêu cấp như Thanh Tố này sẽ trả lời bằng tôn xưng với nam tử kia.

Một lúc sau, cả ba nhanh chóng quay trở lại chân núi Thanh Đỉnh sơn của Thanh Hòa Cung.

Xa xa nhìn về phía đỉnh núi, ba người tạm thời giảm tốc độ dần dần rồi dừng lại.

Trương Vinh Phương ngơ ngác nhìn lên đỉnh núi.

Nơi đó đã bị một số lượng lớn Linh quân đông nghìn nghịt tràn vào.

Linh quân giống đàn kiến ​​được trang bị đầy đủ vũ khí, với một bộ áo giáp bằng da được khảm bằng các mảnh kim loại, bao phủ từ đầu đến chân.

Tất cả đều là bộ binh thiết giáp!

Bọn họ cầm những tấm khiên lớn màu đen có thể che khuất toàn bộ cơ thể, bước đi nhanh chóng, di chuyển lên núi.

Bên trong Thanh Hòa Cung đã bị đốt cháy từ lâu.

Khói đặc cuồn cuộn bốc lên, những quần thể kiến trúc lúc trước từng cái từng cái chìm vào trong biển lửa.

Trương Vinh Phương nhấc chân lên, muốn lao về phía trước.

“Chờ đã!” Thanh Tố gọi hắn lại từ phía sau.

“Bây giờ Linh quân tinh nhuệ đã hoàn toàn bao vây nơi này, bọn họ đã sớm hành động rồi... Toàn bộ Thanh Hòa Cung đã bị bao vây hoàn toàn, ngươi căn bản không thể vào được!”

Những lúc này, bất kể là cao thủ võ công gì, chỉ cần ở trong khoảng cách 200 mét, đều sẽ bị phán đoán là đơn vị thù địch.

Tay thiện xạ trong Linh quân có thể bắn người thành nhím gai ngay lập tức.

“Tuyệt đối đừng kích động!” Thanh Tố hít sâu một hơi: “Tay thiện xạ và tinh nhuệ của Linh quân đều là người tập võ. Tinh nhuệ bình thường ít nhất cũng có trình độ Rèn Gân! Tay thiện xạ kém cỏi nhất cũng là Nhập Phẩm.

Hiện tại có ít nhất 2.000 Linh quân trở lên đang vây công, chưa nói ngươi, ngay cả một cửu phẩm xông lên cũng sẽ chết!”

Số lượng đến mức này, tất cả cung nỏ bắn một lượt, không có trọng giáp bảo vệ, chỉ cần đến gần là chết.

Trương Vinh Phương càng ngày càng nắm chặt Nguyện Luân trong tay, ngơ ngác nhìn Thanh Hòa Cung trong ánh lửa.

Trên bầu trời, những con đại bàng được Linh quân nuôi dưỡng không ngừng bay lượn, phát ra tiếng kêu to.

“Có lẽ chúng ta đã bị phát hiện rồi!” Diệp Huỳnh không nhịn được lên tiếng nhắc nhở: “Đại bàng Linh quân có thể nhìn thấy khoảng cách rất xa trên mặt đất! Ở khoảng cách này, chúng ta khó mà che giấu mình được!”

“Trương tiên sinh!” Thanh Tố không khỏi nhìn về phía Trương Vinh Phương: “Ngài không cần không phải lo lắng quá. Theo tình báo của bọn ta, đám cháy này rất có thể là do chính sư phụ của ngươi châm ngòi, nhằm che đậy dấu vết do nhiều nghĩa quân để lại.

Nếu bọn họ có thể phóng hỏa, có nghĩa là lệnh sư và những người khác đã sắp xếp xong đường lui rồi.”

Trương Vinh Phương cũng nghĩ đến điểm này. Rõ ràng lức rời đi, sư phụ và những người khác đã chiếm thế thượng phong.

Bây giờ nhìn lại, có vẻ như đây mới là đường lui bọn họ bố trí.

“Có thể liên lạc với sư phụ của ta và bọn họ không?”

“Khó lắm.” Thanh Tố lắc đầu: “Nhưng ngài cứ yên tâm, chỉ cần lệnh sư còn ở cạnh Đàm Dương, nhất định sẽ liên hệ với bọn ta.”

Trương Vinh Phương lặng lẽ nhìn ngọn lửa lớn trên đỉnh núi, nhắm mắt lại.

“Ta hiểu rồi.”

Hắn xoay người, sải bước đi về hướng Đàm Dương.

“Ngài yên tâm, thân phận của ngài ở Đàm Dương sẽ không có vấn đề, những người biết thân phận của lệnh sư đều đã chết hết rồi.

Theo tình báo của bọn ta, việc chỉ huy và phân phối hậu cần trước đây của lệnh sư đã được xử lý thông qua đại đệ tử Trần Liên Thanh, bản thân lệnh sư chưa từng đứng ra.