TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 228: Cách thu thập tình báo

“Chính xác trăm phần trăm.” Hồng Cẩu Vương gật đầu. Mặc dù hắn ta đã luyện đến tứ phẩm đỉnh cao, nhưng thái độ với nữ tử tam phẩm này vô cùng tốt.

Dù sao, hắn ta có thể làm quan hay không, bây giờ vẫn phải dựa vào người Hải Long.

“Đội buôn Bạch gia đến Đàm Dương là chuyện trước đây rất lâu rồi. Làm sao ngươi tìm được manh mối về một nhà Hồng Diễm được?”

Nữ tử thắc mắc nói.

“Dương trợ thủ không phải người trong lĩnh vực tình báo, đương nhiên sẽ không hiểu.” Hồng Cẩu Vương cười nói.

“Chỉ cần bắt đầu từ đội buôn, tìm được tướng mạo đặc thù của Dương Hồng Diễm kia, rồi dựa vào đó để tìm nữ tử xinh đẹp vừa độ tuổi ở Đàm Dương mới vừa vào... Khà khà, chắc chắn Hải Long có đủ tư liệu về vấn đề này, đúng không?”

“Đàm Dương nhân số rất đông, nắm hết cũng khó.” Nữ tử lắc đầu.

“Vậy thì rút ngắn ngày vào ở trong vòng một năm thì sao?” Hồng Cẩu Vương cười nói: “Không thể không ăn uống, ngủ nghỉ được. Dù có trốn kỹ đến đâu, cuối cùng cũng sẽ ra ngoài hít thở thôi.”

“Được rồi, không nói chuyện nữa, sắp đến nơi rồi.” Hắn ta cưỡi ngựa tiến lên một bước, đi tới trước đội ngũ, chạy xuống phía dưới ngọn núi.

Hí~~~

Đột nhiên ngựa giơ vó trước lên, có vẻ hơi bất an.

Hồng Cẩu Vương cau mày, nhẹ nhàng trấn an ngựa của mình.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Cẩu Vương.” Đột nhiên nữ tử mặc áo da đen phía sau cất tiếng kêu lên.

“Có chuyện gì?” Hồng Cẩu Vương quay đầu nhìn lại.

“Hỏi một chuyện.” Nữ tử nhỏ giọng nói: “Ngoài ngươi và ta ra, còn có ai biết manh mối Dương gia không?”

“Chuyện quan trọng như vậy, đương nhiên không thể bị lộ trước khi hành động được. Chỉ có hai người chúng ta biết chi tiết thôi.” Hồng Cẩu Vương nói như một chuyện đương nhiên.

Sau đó, dường như hắn ta nghĩ ra điều gì đó.

“Ngươi lo lắng sẽ có người mật báo trước sao? Yên tâm đi, trong đội ngũ của ta toàn là tâm phúc cả, chắc chắn sẽ không có người chủ động làm lộ bí mật đâu.”

Hắn ta giơ một ngón tay cái lên, mỉm cười tự mãn.

Bỗng trong lòng hắn ta khẽ động, vội vàng quay đầu lại.

Xì xì!

Dưới ánh mặt trời, thân thể ngồi trên ngựa của hắn ta, đầu người bay lên rất cao.

Nụ cười trên gương mặt ấy vẫn chưa tắt, trong ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc, ngỡ ngàng.

Một luồng sáng màu bạc xẹt qua với tốc độ cực cao, cắt cổ hắn ta phun đầy máu.

Ánh sáng bạc nghiêng nghiêng, rơi xuống đất, mạnh mẽ lao xuống mặt đất, bắn tung tóe một mảng bùn đất lớn.

Con ngựa chấn kinh, sợ hãi hí dài, quăng thân người Hồng Cẩu Vương trên lưng xuống, bỏ chạy như điên.

Đội ngũ nhân mã dưới trướng Hồng Cẩu Vương đầu tiên sững sờ, sau đó sợ hãi hoảng loạn.

Hai tên cận vệ hoảng loạn vội vàng xông tới, kiểm tra tình hình, muốn xem thi thể của Hồng Cẩu Vương.

Nhưng khi hai người vừa mới đến gần, bỗng nhìn thấy một bóng đen lóe lên.

Hai tia máu nổ tung, cả người ngã xuống đất.

Bóng đen kia khẽ nhún mũi chân, rút ​​Nguyện Luân màu bạc trên mặt đất ra, xuyên thẳng vào giữa đội ngũ nhân mã này như một làn khói xanh.

Mỗi mỗi lần di chuyển qua lại sẽ có một thi thể ngã xuống đất.

Nữ tử áo đen trên lưng ngựa khẽ thở dài một tiếng, vươn tay ra, một con chim sẻ nhỏ màu đỏ khẽ đậu xuống trên mu bàn tay.

Tiếng kêu thảm thiết, tiếng khóc, trộn lẫn vào nhau, vang lên sau lưng nàng.

Khi nữ tử mặc áo đen xuống ngựa, trấn an con ngựa rồi xoay người lại.

Sau lưng nàng đã là một đống thi thể.

Một bóng người cao lớn từ từ hạ Nguyện Luân trên tay xuống, đứng dậy khỏi người cuối cùng trước mặt.

Bóng người ngẩng đầu, chính là Trương Vinh Phương vừa mới chạy tới.

Phía sau hắn là Thanh Tố cũng đang cầm đoản kiếm, lưỡi kiếm nhuốm máu.

“Thuộc hạ Diệp Huỳnh bái kiến đại nhân.” Nữ tử mặc áo đen ôm quyền, hành lễ với Thanh Tố.

Nàng ta cũng là một người của Kim Sí lầu!

“Kim Sí lầu...” Trương Vinh Phương nhìn chằm chằm vào nữ tử tự xưng là Diệp Huỳnh, trong lòng càng hiểu rõ hơn về tổ chức không nơi nào không có này.

Đối phương không có chút nào bất ngờ trước những thi thể ngổn ngang trên mặt đất này.

Rõ ràng đây là một loại cảnh tượng thường phải đối mặt.

Từ đó, có thể suy đoán thực lực trong Kim Sí lầu chắc chắn không tầm thường. Tổ chức này chắc chắn không chỉ là một thế lực chuyên buôn bán tình báo.

“Cuối cùng cũng đuổi kịp.” Thanh Tố nhẹ nhàng thở ra: “Bây giờ, mọi chuyện đã kết thúc, Trương tiên sinh, ngài còn dự định gì nữa?”

Hiện tại nàng đã hạ quyết tâm hợp tác với vị đại lão tương lai này về mọi mặt, để sau này không bị thanh toán.

“Ta...” Trương Vinh Phương trầm ngâm, đang muốn nói chuyện.

Oành!

Đột nhiên, phía sau ba người, hướng Thanh Hòa Cung phía xa, một pháo hoa màu đỏ rực rỡ nổ tung trên bầu trời.

Những pháo hoa màu đỏ tươi nở rộ nổi bật như những đóa hoa Bỉ Ngạn, cho dù cách nhau hơn mười dặm vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.

“Đó là…?” Nhìn thấy thế, ánh mắt lạnh nhạt của Thanh Tố cuối cùng cũng chợt thay đổi.