Đúng lúc cả hai đang lo lắng.
Thanh Tố đột nhiên lên tiếng.
“Ta sẽ dẫn đường! Có sự giúp đỡ của Tiểu Hồng, bên cạnh Hồng Cẩu Vương có người của Kim Sí lầu chúng ta, có thể lần theo dấu vết chính xác!”
“Ngươi? Không phải ngươi nói chỉ có thể hoàn thành một yêu cầu sao?” Trương Vinh Phương kinh ngạc nhìn đối phương. Đoán không ra nàng có ý gì.
“Ta...” Sắc mặt Thanh Tố ửng hồng, nàng muốn thừa nhận sai lầm của mình, nhưng trên môi lại không thể nói được thành lời.
Dưới tình thế cấp bách...
“Ta cảm động trước mối quan hệ chân thành giữa thầy trò các ngươi. Lặn lội ngàn dặm xa xôi, một lòng chỉ để cứu sư phụ, hu hu hu thật sự quá cảm động...”
Nàng cúi đầu, không ngừng lau nước mắt.
Trương Vinh Phương và Trương Hiên không nói nên lời, nhìn khuôn mặt đeo mặt nạ của Thanh Tố.
Đừng nói, thật là khóc hơi hơi giống...
“Đi thôi, dẫn đường đi.” Trương Vinh Phương chẳng thèm nói toạc ra.
Tiếp theo cứ nhìn biểu hiện của nàng ta như thế nào.
Trương Vinh Phương không gặp sư huynh của mình, mà chỉ liếc nhìn bọn họ từ xa, đảm bảo đám người Triệu Đại Thông đi cùng đều ổn, rồi mới nhanh chóng theo Thanh Tố xuống núi.
Thân pháp tứ phẩm của Thanh Tố lại một lần nữa được sử dụng đến mức cực hạn.
Nhưng tiếc là...
Vẫn dễ dàng bị Trương Vinh Phương ung dung theo ở phía sau.
Hai người ra khỏi Thanh Hoà Cung, đi theo chim sẻ nhỏ màu đỏ về hướng Đàm Dương.
Lần này không giống lần trước, sau khi biết tình thế cấp bách, Thanh Tố đã tăng tốc độ của mình đến cực hạn.
Không thể không nói, thân pháp của nàng nhanh hơn rất nhiều so với tam phẩm hay tứ phẩm bình thường.
Có lẽ là một võ tu chuyên tu thân pháp tốc độ.
Điều khiến nàng kinh ngạc chính là Trương Vinh Phương sau lưng, kể từ lúc hắn lên núi, giết người, đánh nhau ác liệt, giờ lại lao nhanh xuống núi.
Từ đầu đến cuối không nghỉ ngơi được bao lâu.
Bây giờ tinh thần vẫn rất tốt.
Loại thể lực này khiến cho trong lòng Thanh Tố không ngừng đổi mới ấn tượng đối với hắn. Cũng ngày càng cảm thấy mình phải bù đắp lại những chuyện đã đắc tội trước đây càng sớm càng tốt.
*
*
*
Trên con đường chính từ huyện Hoa Tân đến Đàm Dương.
Một đội nhân mã đang không nhanh không chậm đi dọc theo con đường.
Trong đám người ngựa này, có hai người đang cưỡi ngựa, những người còn lại đều đi bộ.
Phía sau còn có một con bò kéo xe tải.
Hồng Cẩu Vương cưỡi một con ngựa lớn màu nâu, theo sau là hai cận vệ.
Nhìn con đường núi quanh co phía trước, hắn ta lấy túi nước ra nhấp một ngụm.
“Còn bao xa nữa mới đến cửa ải trú quân quan gia?”
“Bẩm lão đại, đi vòng qua phía trước, xuống dốc là đến.” Một nam tử gầy gò xấu xí, chạy tới gần, cười nói.
“Hừm, cuối cùng cũng đến rồi. Chuẩn bị kỹ càng văn điệp đi. Lần này chúng ta đang làm việc cho quan gia, cho triều đình đấy.” Hồng Cẩu Vương hơi đắc ý mỉm cười.
“Sau chuyến đi này, nếu suôn sẻ, chúng ta cũng có thể ngồi vào một chức vị nha môn rồi.”
Hắn ta lăn lộn từ nhỏ, đã từng ăn xin, lừa dối, trộm cắp, cướp của, khi mới mười ba tuổi đã đánh lén và giết người.
Mười lăm tuổi đã cưỡng ép tiểu nha đầu qua đường.
Để tồn tại, để sống tốt hơn, có chuyện gì hắn ta chưa từng làm chứ?
Khi còn nhỏ, hắn ta nằm phục ở ven đường, chờ xe ngựa của quan gia chậm rãi đi ngang qua, lúc đó hắn ta đã có một giấc mơ.
Sau này, hắn ta cũng muốn trở thành quan gia!
Nhưng đáng tiếc, hắn ta là một Man tộc, xuất thân của Hồng Cẩu Vương hạn chế hắn ta từ khi sinh ra đã không thể nhậm chức.
Trừ khi lập được một công lao cực lớn.
Trong những năm qua, hắn ta đã luồn cúi đủ loại, tìm các con đường khác nhau. Bây giờ rốt cuộc cấu kết với Hải Long.
Sau khi giúp Hải Long bắt được những mỹ nữ lâu như vậy, cuối cùng cũng tìm được một cơ hội.
Cơ hội cá chép vượt long môn để trở mình!
Hồng Cẩu Vương nhếch miệng nở nụ cười, miệng đầy răng vàng lởm chởm, hơi thở hôi hám đến mức khiến cho cóc ghẻ bị hun đến không thở được.
Nhưng hắn ta không quan tâm chút nào.
Chỉ cần được lên làm quan, chỉ cần được lên làm quan!
Hắn ta chính là người thượng đẳng!
Đến lúc đó….
Đội ngũ xe ngựa dần dần rẽ qua khúc quanh.
Bên dưới con đường núi phía trước, xa xa đã có thể nhìn thấy doanh trại quân đội khổng lồ đóng dưới chân núi.
Xung quanh quân doanh có những tháp canh đơn giản được dựng lên.
Xung quanh còn có những binh lính đi tới đi lui tuần tra.
“Nhanh lên đi, chỉ cần qua đoạn này, khu vực xung quanh sẽ an toàn hơn rất nhiều. Lên tinh thần hết đi!” Trợ thủ phía sau Hồng Cẩu Vương hét lớn.
“Vâng!” Những người khác nhao nhao đáp lại.
Trong đội ngũ, một nữ tử tóc nâu mặc áo da đen bó sát cũng đang cưỡi ngựa.
Nàng ta là trợ thủ của Triệu Việt Đình Hải Long, cũng là người cùng Hồng Cẩu Vương trở về điều tra lần này.
“Cẩu Vương, bên phía đội buôn Bạch gia, ngươi có chắc là đã tra ra được tên đồ đệ Trương Vinh Phương của Trương Hiên kia cùng đi với Dương Hồng Diễm không?”