“Ha ha ha ha!”
Triệu Việt Đình cách đó không xa xách theo loan đoan, vừa cười lớn vừa dẫn người đến gần họ.
“Đường cung chủ, xem ra là ngươi già rồi. Đã lâu như vậy rồi mà còn không bắt được một tên Trương Hiên. Có cần người khác xuất thủ tương trợ không?”
Trương Hiên nhìn mấy người vừa tới, đặc biệt là Triệu Việt Đình đứng đầu tiên, người này đầu lĩnh tứ phẩm của Hải Long, nghe nói một tay bát phong đao pháp có thể hắt nước không vào, thực lực tương đối lợi hại.
Trương Hiên bây giờ gần như cả tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, vẫn đang tận lực chèo chống, là vì hy vọng chờ được ba vị thủ lĩnh Hàn gia có thể lên núi kịp thời để trợ giúp.
Nhưng mà… tới trợ giúp, lại trợ giúp cho nhóm ác nhân của Hải Long này!
Trái tim Trương Hiên chìm thẳng xuống.
Nghĩ lại lần này vội vàng khởi nghĩa, vốn dĩ là anh em trên dưới một lòng với nhau, vốn dĩ là sinh tử tương giao uống máu ăn thề với nhau.
Bây giờ mới phát hiện, những người kia, những chuyện kia đều là giả.
Vì chiêu hàng mà Phương Tề lại có thể làm đến bước này…
“Chẳng qua vẫn còn tốt, Tối thiểu Hồng Diễm và Vinh Phương vẫn còn ở bên ngoài.”
“Hồng Diễm đang mang thai… mà Vinh Phương… đáng tiếc… sau này không thể nhìn thấy lúc hắn đã dương danh thiên hạ…”
Bên kia.
“Chung quy tuổi đã cao không giống người trẻ tuổi…” Đường Sa cũng không cậy mạnh, đã có người giúp đỡ thì tất nhiên sẽ không từ chối.
“Còn xin Triệu tiên sinh tương trợ một chút sức lực.”
Đường Sa chắp tay với Triệu Việt Đình.
Triệu Việt Đình cười to, xách đao đi lên phía trước.
Chỉ là hắn mới đi được mấy bước, chợt nhận ra có gì đó không đúng, quay đầu phắt lại.
Sau lưng.
Ba thủ hạ hắn vừa mang tới đã có hai người ngã trong vũng máu.
Mà người cuối cùng đang gian nan vươn tay lên muốn chạm vào nhắc nhở hắn.
Tạch.
Cánh tay kia rủ xuống, tay còn lại đang đỡ cổ cũng buông ra.
Bàn tay rũ xuống, đầu ngón tay vẫn còn nhỏ từng giọt máu.
“Bây giờ.”
Trong bóng tối âm u có một người chậm rãi đến gần.
“Lại là một đối một rồi.”
Trương Vinh Phương ngẩng đầu lên, nhìn Triệu Việt Đình trước mặt, khuôn mặt hắn có đầy dấu vết bị máu bắn tung tóe.
“Thật có lỗi, sư phụ, đệ tử tới chậm một bước.”
Sau đó, hắn vẫn giống như trước, ngẩng đầu nghênh đón ánh mắt ngạc nhiên của Trương Hiên.
Những chiếc lá bị gió thổi bay tán loạn rơi xuống vách núi dựng đứng.
Ngọn núi phía sau Thanh Hòa Cung.
Đôi môi lão đạo Trương Hiên run lên khi nhìn đồ đệ của mình là Trương Vinh Phương đột nhiên xuất hiện.
Đầu óc lão trở nên trống rỗng.
Đội phía sau Triệu Việt Đình vừa rồi đã ngã trong vũng máu.
Một cuộc tàn sát vô thanh vô tức như vậy, là đệ tử của mình có thể làm được sao?
Lúc hắn mới rời đi... cũng là mới nhập phẩm, phải không?
Lúc này, thứ đầu tiên hiện lên trong đầu Trương Hiên không phải là cái gì khác, mà là người trước mặt, có phải là Trương Vinh Phương thật không? Sẽ không phải là một cao thủ nào đó chạy đến đây để lừa lão chứ? Trêu lão vui sao?
Vào lúc này, phía sau Trương Vinh Phương, Thanh Tố chạy tới phía trước thở hổn hển, cũng nhìn thấy những xác chết và máu dọc theo đường đi.
Sắc mặt nàng tái nhợt, lần đầu tiên trong lòng nàng nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy Lâu chủ.
Lúc đó... vị kia cũng vậy...
Thanh Tố nhất thời ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm bóng lưng của Trương Vinh Phương, nàng như nhìn thấy bóng người kia trên người hắn.
Nàng đè nén sự phiền muộn trong lòng, chậm rãi bước qua đám xác chết, dừng lại ở khoảng cách hai mươi mét, yên lặng chờ đợi.
Nàng biết rằng vì Trương Vinh Phương lựa chọn bộc lộ sức mạnh của mình, điều đó có nghĩa là chỉ có một kết quả.
Két.
Trương Vinh Phương mang theo nguyện luân, tiến từng bước về phía trước.
Triệu Việt Đình ở trước mặt hắn lạnh cả tóc gáy, trên tay nắm chặt loan đao.
"Ngươi là ai? Ngươi có biết, ta là người của triều đình! Mệnh quan triều đình!"
Mặc dù lúc này trong tay hắn đang có loan đao đáng tin cậy nhất, mặc dù hắn không bị thương chút nào.
Nhưng vào lúc này, Triệu Việt Đình đã hiểu rõ sinh tử của mình đã đến thời khắc mấu chốt nhất.
Hắn không ngừng lui lại, khi đối phương tiến lên, hắn cũng tiếp tục rút lui trong hoảng sợ.
Đột nhiên, gót chân hắn giẫm vào chân giá gỗ để phơi quần áo.
Không còn cách nào lùi về sau được nữa.
"Ngươi... Nếu ngươi thả ta đi, nhà ta có rất nhiều của cải! Bảo bối mỹ nhân! Ngay bây giờ viết biên nhận theo giấy nợ! Khi trở về, ta nhất định sẽ..."
Đột nhiên, lời còn chưa dứt, sắc mặt của Triệu Việt Đình thay đổi, vẻ hoảng sợ trên mặt hắn lập tức biến mất.
Hai tay hắn cầm đao, thân hình vọt lên.
Xoạt xoạt xoạt!
Loan đao ngay lập tức hóa thành những đường mảnh, và một tấm lưới nhỏ đã giăng sẵn trước mặt hắn.
Đó là ảo giác tạm thời do loan đao xuất ra quá nhanh.
Nhưng thật đáng tiếc.
Trương Vinh Phương khẽ đảo qua trái phải, bước chân tiếp tục đi về phía trước, nhưng không một vệt ánh đao nào có thể chạm vào hắn.