Răng rắc. Một ánh đao cắt đứt chiếc giá áo bên cạnh hắn, đạo bào treo trên đó bay lên và bị cắt thành nhiều mảnh văng tung tóe.
Vù!
Trong khoảnh khắc, một luồng sáng bạc xuyên qua tất cả các mảnh vỡ và đập vào ngực của Triệu Việt Đình.
Một âm thanh trầm thấp vang lên.
Cơ thể hắn cứng đờ, loan đao đã kịp thời chặn lại, nhưng hắn không thể ngăn được va chạm nặng nề của nguyện luân.
Chỉ trong một kích, Triệu Việt Đình bay ra ngoài, hất tung mấy dãy giá áo, ngã xuống đất.
Hắn cố gắng gượng dậy nhưng máu không ngừng trào ra, vết thương trên ngực đã lún xuống, khiến cho hắn không thể gượng dậy được nữa.
"Trò... trò đùa gì thế này?"
Đồ đệ của Trương Hiên? Người này sẽ là đồ đệ của Trương Hiên?
Bản thân hắn mới là ngũ phẩm! Người này... người này...!
Triệu Việt Đình không thể hình dung ra, hoàn toàn không thể hình dung ra được.
Hắn nhìn Trương Vinh Phương đi về phía Đường Sa cuối cùng, bóng lưng cao lớn kia dần dần trùng hợp với bức họa tình báo mơ hồ mà hắn gặp trước đây.
"Trương.... là Trương Vinh...?"
Nhưng tất cả đã quá muộn rồi.
Chiếc xương sườn bị gãy đã đâm vào lá phổi của hắn ta, khiến một lượng máu lớn tràn vào phổi.
Tầm nhìn của hắn dần bị mờ đi do thiếu dưỡng khí.
Đường Sa nắm chặt lòng bàn tay, các đốt ngón tay nhàn nhạt trở nên trắng bệch.
Đường Sa đứng đó không nhúc nhích, lão ta muốn di chuyển, nhưng nhìn những xác chết xung quanh, cũng biết với thân pháp của đối phương, bất cứ việc gì lão ta làm bây giờ đều trở nên vô nghĩa.
Tuy rằng thực lực của Triệu Việt Đình lão ta cũng không đặt trong mắt, nhưng trong vòng hai mươi chiêu, nhất định sẽ có thể đánh bại.
Nhưng điều đó không có nghĩa là lão ta có thể giải quyết nhiều người cùng lúc như vậy.
"Các ngươi thắng!"
Cuối cùng, khi đối phương đi đến cách lão ta mười mét, lão ta cuối cùng cũng lên tiếng.
"Có điều kiện gì, cứ việc mở lời?"
Bước chân của Trương Vinh Phương hơi khựng lại.
"Đặt một câu hỏi."
“Cái gì?” Đường Sa ngoài mặt rất bình tĩnh, nhưng lại rất căng thẳng nhìn hắn.
“Ban đầu, có phải ngươi đã phái Kỳ Sơn đạo nhân đi truy sát Dương Hồng Diễm?” Trương Vinh Phương đặt câu hỏi mà trước đây hắn luôn nghi ngờ.
“… Không.” Đường Sa dứt khoát đáp, “Quan hệ giữa ta và Kỳ Sơn bình thường. Trước đây hắn là được ta thuê, tạm thời phối hợp tập kích Trần Trí Hàm.”
"Vậy ..." Trương Vinh Phương muốn hỏi chuyện khác.
Đột nhiên hắn lóe lên sang trái.
Phốc!
Một cây kim bạc mỏng như lông bò bay qua bên cạnh hắn và đập mạnh xuống đất ở đằng xa.
Ngân châm tốc độ cực nhanh, uy lực cũng rất lớn, trong nháy mắt vùi vào mặt đất, không thấy được dấu vết.
Đường Sa thậm chí không thèm nhìn kết quả, hắn ném đi một cái hộp cơ quan, hai tay vận lực, bắp thịt trên cánh tay nhanh chóng phồng lên.
"Trọng Sơn!"
Với một tiếng gầm nhẹ, lão ta dậm mạnh xuống đất và đập vào đầu Trương Vinh Phương đang ở gần mình.
Đòn đánh lén bằng một chưởng này tập hợp sức mạnh bùng nổ của toàn bộ cơ thể, và sử dụng năng lực phá hạn Trọng Sơn để tăng tốc độ tấn công.
Có thể nói, điều này đã đạt đến đỉnh cao của công lực ngũ phẩm của lão ta.
Tuy nhiên, một chiêu này đã thất bại.
Một lòng bàn tay chứa sức mạnh khổng lồ ngay lập tức quét qua bên cạnh Trương Vinh Phương.
Đường Sa trong nháy mắt thay đổi chiêu thức, khuỷu tay của lão ta đập vào eo Trương Vinh Phương với Nhất Nguyên phù.
Nhưng khuỷu tay đột ngột dừng lại.
Trước mặt hắn, lưỡi đao Ly Thương nguyện luân, đang hướng về phía cùi chỏ của lão ta, chưa đầy vài cm.
Đường Sa vội vàng thay đổi chiến thuật, nhưng đã quá muộn.
Nguyện luân trong tay Trương Vinh Phương giống như sự kết hợp giữa lá chắn và một lưỡi dao sắc bén, áp chế hoàn toàn thủ đoạn của Đường Sa với tốc độ và sức mạnh của một thất phẩm.
Hai người nhanh chóng giao thủ mấy chiêu.
Đường Sa liên tục lao ra với những Trọng Sơn dày đặc, hầu như không theo kịp tốc độ của Trương Vinh Phương.
Oành!
Cuối cùng là một chiêu bị chậm một nhịp.
Từ bả vai đến lồng ngực của lão ta đã bị cắt ra một vết thương dài nhỏ, máu ngay lập tức tuôn ra, nhuộm đỏ cả đạo bào.
Trương Vinh Phương cũng không ngờ rằng, dưới sự liều mạng của Đường Sa, lại có thể sử dụng Mê Yên bộ miễn cưỡng theo kịp tốc độ của hắn.
Nhưng cũng chỉ có thế mà thôi.
Không có bất kỳ năng lực phá vỡ giới hạn nào, hắn vẫn tiếp tục vung Nguyện luân lên.
Với hai mươi cân kim thuộc luân trong tay, đánh cho Đường Sa, Đường Sa né tránh.
Soạt!
Lần này, cánh tay phải của Đường Sa bị cắt một vết rạch lớn.
Việc mất nhiều máu khiến lão ta chóng mặt, đồng thời ra tay cũng chậm hơn một chút.
A!
Đột nhiên lão ta kêu lên một tiếng, cánh tay trái của lão ta bởi vì đỡ đòn đã bị chặt đứt lìa hoàn toàn và rơi xuống đất.
Tiếng kêu còn chưa truyền ra bao xa, liền đột ngột dừng lại.
Một cái đầu người bay lên cao rơi xuống đất, không tiếng động vang lên.
Khe khẽ thở dài.