Thanh Tố rùng mình trong lòng.
Vì đáp án đã có sẵn ở trong lòng nàng.
Đối mặt với một kích kia, cho dù có là nàng thì có lẽ cũng phải chết.
“Cái này vốn không phải là thân pháp của tam phẩm! Trương Vinh Phương… ngươi ẩn giấu thật sâu!”
Nàng cưỡng chế ép da gà đang nổi lên xuống, cắn răng, gia tốc đi lên núi theo sau hắn.
Nàng muốn tận mắt nhìn xem, rốt cuộc Trương Vinh Phương muốn làm cái gì!
Sơn môn.
Nhất thời chỉ còn lại nhóm người Tư Đồ Nam, sắc mặt bọn họ trắng bệch nhìn thi thể không đầu, hoàn toàn vẫn chưa lấy lại được tinh thần từ biến cố vừa rồi.
Rầm!
Cánh cửa thứ hai trong sơn môn, cửa gỗ ở sảnh nghênh khách bị một cỗ sức mạnh to lớn hung hăng đánh nát.
Cánh cửa đổ xuống, bên trong có hai đạo nhân cầm côn trên tay quay đầu nhìn lại.
Trong chốc lát có hai đóa huyết hoa nở rộ.
Hai người mờ mịt mà che cổ, chậm rãi ngã xuống đất.
Trong bóng tối phía sau bọn họ, Trương Vinh Phương thu nguyện luân lại, sắc mặt hắn bình tĩnh vòng qua sảnh nghênh khách, đi vào nội môn.
Câu nói kia của Thanh Tố không sai.
Chỉ cần tốc độ của hắn cực nhanh, thì kẻ địch sẽ vĩnh viễn chỉ có một mà thôi.
Ken két.
Cánh cửa nội môn mở ra, lộ ra đạo trường vẫn còn chìm trong ác chiến.
Hai tên binh lính mặc giáp da cầm đao đeo thuẫn vung đao lên bổ tới chỗ hắn.
Thân đao sáng như bạc đã bị máu nhuộm đến gần như trở thành màu đỏ sậm.
Bịch.
Lưỡi đao xẹt qua bên cạnh thân thể Trương Vinh Phương, rơi vào khoảng không.
Hắn rảo bước về phía trước, hư ảnh chợt lóe lên giữa hai người kia.
Phụt.
Hai tên binh sĩ đỡ cái cổ đang phun máu, ngã xuống đất không dậy nổi.
Hắn không cần phải ra tay, chỉ cần dời vị trí của vết thương đến chỗ chính xác, tất cả sẽ kết thúc.
Ở phía xa hơn, một tráng hán võ tu nhìn thấy cảnh tượng bên này, hắn ta gầm nhẹ một tiếng, hai tay cầm đao xoay quanh mạnh mẽ xông qua.
Coong!
Một thanh khảm đao cự hình nặng nề nghiêng trên mặt lát gạch dưới đất, cắm sâu vào non nửa lưỡi đao.
Thân ảnh Trương Vinh Phương lóe lên xuất hiện ở phía sau tráng hán, một loạt huyết châu chậm rãi nhỏ xuống từ lưỡi đao.
Tráng hán kia đứng cứng ngắc nguyên tại chỗ, cả người bị chia làm hai nửa ở eo, trượt xuống mặt đất.
Lúc này, Thanh Tố mới chạy nhanh đến ở phía sau.
Trên đường đi, da đầu nàng tê dại nhìn những thi thể trên đường.
Cho đến lúc này, nàng mới hiểu rõ, rốt cuộc lúc trước người mà mình đã khiêu khích là hạng người gì.
Lúc này, sau khi trên mặt đất liên tục có bảy tám người bị Trương Vinh Phương giết chết, còn có mấy tiểu đầu mục.
Nghịch chiến như thế này khiến đám người Trương Tân Thái bị chặn ở Huyền Tâm điện cũng được thở dốc một ngụm, bắt đầu rống giận phản chiến.
Thanh Tố thở phào, lúc này, trên võ trường hoàn toàn không thể nhìn thấy bóng dáng Trương Vinh Phương.
Bóng dáng của hắn giống như một con rắn độc trí mạng nấp trong bóng tối, chỉ trước khi giết người mới có thể nhìn thấy một chút thân ảnh của hắn.
Không lâu sau, loạn quân thuộc về Hải Long và Phương Tề trên trận chiến càng ngày càng ít hơn.
Thậm chí có vài người không hiểu ra sao đã mất đi một nửa đồng đội, lúc này bị dọa đến nỗi vứt vũ khí xuống co cẳng chạy nhanh.
Những người được gọi là loạn quân này, thực ra rất nhiều tháng trước vẫn chỉ là một nông phu tầm thường.
Còn lại nhóm đạo nhân thuộc hạ của Đường Sa đã dần dần bị nhóm người Trương Tân Thái phản công ra vây lại.
Cảnh tượng loạn như đay rối, khắp nơi là hỗn chiến.
Thanh Tố nỗ lực tìm kiếm thân ảnh của Trương Vinh Phương.
Nhưng dùng tố chất thân thể tứ phẩm của nàng, lại hơi khó tìm được tung tích của đối phương.
Mà đồng thời lúc đang tìm kiếm, nàng đã nhìn thấy thi thể mấy cao thủ tam phẩm của Hải Long.
Những cao thủ chỉ yếu hơn nàng một bậc, nhưng lúc này lại giống như rác thải mà nằm trên mặt đất lạnh như băng.
Điều này lại càng khiến nội tâm nàng lạnh lẽo hơn.
Nàng đã hiểu rồi, rõ ràng Trương Vinh Phương tuyệt đối không phải là tam phẩm gì hết!
Thực lực của hắn đã vượt xa tưởng tượng của mình!
Cuối cùng, ánh mắt nàng truy đuổi đến một bóng đen mơ hồ.
Chính là Trương Vinh Phương!
Hắn đứng dậy bên cạnh một cỗ thi thể, hình như hắn đã thẩm vấn được tin tức gì đó, đi thẳng đến một đường tắt nọ.
Thanh Tố khẽ cắn môi, đuổi theo sát hắn.
*
*
*
Phía sau núi.
Trong các dãy đạo bào đang được phơi nắng.
Hai bóng người nhanh chóng va chạm vào nhau, thỉnh thoảng phát ra âm thanh giao thủ nặng nề.
Từng bộ y phục bị sức mạnh xé nát rồi quăng lên, bị gió núi thổi bay lả tả.
Không lâu sau, lồng ngực Đường Sa không ngừng phập phồng lên, lão ta lui lại phía sau mấy bước mới dừng lại.
Lão ta đã già rồi, có thể đánh được như vậy đã rất tốt.
Trương Hiên đối diện, trên khóe miệng mang máu, hẳn cũng bị thương không nhẹ. Nhưng mấu chốt không phải là điểm này, mà là đánh lâu như vậy rồi, nên thể lực của bọn họ không chịu đựng nổi,