TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 181: Thời khắc mấu chốt

Ai cũng là dáng vẻ như không thể tin nổi.

Lâm Kỳ Tiêu là ai?

Đó cũng là một người khó trêu vào trong số rất nhiều đội trưởng của Hình Ngục bộ.

Cả Đàm Dương này, phần lớn đều lẫn lộn hắc đạo bạch đạo với nhau, rất khó tìm được ai mà chưa từng nghe tên Lâm gia, người mạnh như vậy thế mà lại bị đánh lén đến nỗi trọng thương?

Từ khi Lâm Kỳ Tiêu chấp chưởng Đội Chín đến nay đã bốn năm, điều này đúng là… tin tức tốt đến khó mà tin nổi.

Cả đám người cố nén tâm trạng không dám lên tiếng.

Nhưng tất cả mọi người không hẹn mà cùng cúi đầu xuống, thoạt nhìn từng người rất cố kiềm chế, nhưng… không chừng trong lòng mọi người đều đang vui vẻ đến cười ra tiếng rồi.

Trương Vinh Phương im lặng cất văn thư đi.

Tạm quyền này của hắn có thể chuyển thành chính thức hay không, vẫn phải xem có người nào có bối cảnh thâm hậu đến tranh đoạt chức vụ này hay không.

Chờ sau khi quan binh đi mất.

Trương Vinh Phương quay người lại, nhìn một đám đội viên đang trông ngóng nhìn hắn.

“Giải tán hết đi. Trước khi Lâm đội quay về, mỗi lúc buổi tối đúng thời gian cũ mọi người cũng hãy tập hợp lại một lần nữa, còn lại hoạt động tự do.

“Vâng!” Đám người nhao nhao đáp lại.

Trương Vinh Phương cũng lười quan tâm mấy cái tên không chút sĩ khí nào, Lâm Kỳ Tiêu bị đánh xuống, đoán chừng là sau này đã hoàn toàn không thể đến nữa rồi.

Dù sao cho dù có là ở xã hội hiện đại, gãy tứ chi, nếu dựa vào phẫu thuật thì có thể hồi phục, sử dụng lại bình thường cũng đã rất lợi hại rồi.

Nhưng nếu muốn nói sau khi hồi phục rồi luyện võ…

Ít nhất Trương Vinh Phương vẫn chưa từng nghe qua có án lệ như thế này.

Sau khi tuyên bố giải tán, trước tiên Trương Vinh Phương đi cầu kiến Hình Ngục trưởng.

Vốn là Đội Chín nên có một tổng đội quản lý, nhưng vì Đội Chín có tình huống đặc biệt, Lâm Kỳ Tiêu hoàn toàn không cho quản lý, Hình Ngục trưởng Lý Nhiễm cũng không thể đè ép được.

Cho nên vẫn luôn là tự quản lý.

Lý Nhiễm cũng không nói nhảm gì, trực tiếp nói thẳng tình huống của Lâm Kỳ Tiên hiện tại cho hắn biết.

Gãy xương ở tứ chi, xương sườn đảo lộn, xương cốt thì có thể nối lại, nhưng sau này không thể luyện võ được nữa.

Sau đó liền nói hắn làm việc cho tốt, chờ ngày sau sẽ đề cử hắn.

Dù sao Trương Vinh Phương cũng là do lão tự xếp vào.

Chỉ là nhìn dáng vẻ của Lý Nhiễm, có vẻ khá là tiếc hận với việc Lâm Kỳ Tiêu trọng thương.

Thực ra Trương Vinh Phương cũng có thể hiểu được, kiểu người có bối cảnh thâm hậu như Lâm Kỳ Tiêu, làm cấp dưới lại có tính tình tàn bạo, quả thực không quá phù hợp làm một con dao cầm trên tay lão ta.

“Nói mới nhớ, hiện giờ thiếu người, Đội Chín bên ấy, một mình ngươi dẫn đội, có thể tạm thời bù người gì đó vào, có thể làm được không?” Lý Nhiễm ôn hòa hỏi.

“Đại nhân nói rất đúng chỗ.” Trương Vinh Phương nghiêm mặt nói: “Bây giờ Lâm đội bị thương, sự vụ trong Đội Chín trọng đại, coi như là thuộc hạ phải cứng rắn cắn môi, không được cũng phải được!”

“Huống hồ…” Nét mặt Trương Vinh Phương giống như muốn nói lại thôi.

“Huống hồ thế nào?” Lý Nhiễm hơi tò mò hỏi.

“Huống hồ, gầy đây trùng hợp là thuộc hạ lại đột phá thực lực, bây giờ đã là tam phẩm. Hẳn là có thể trụ được cục diện trước đó Lâm đội để lại. Mặc dù chắc chắn không thể so sáng với Lâm đội, nhưng giữ được cái tên ban đầu cũng có thừa khả năng.”

Trương Vinh Phương thành khẩn nói.

Đột phá?

Lại còn vào thời khắc mấu chốt như thế này?

Ánh mắt Lý Nhiễm lóe lên suy tư.

“Rất tốt rất tốt, tam phẩm... Bây giờ Trương Ảnh ngươi cũng chỉ mới mười tám nhỉ?”

“Đúng thế, đại nhân.” Trương Vinh Phương vội vàng trả lời ngay.

“Ngươi phải trả lời ta cho đàng hoàng, rốt cuộc tuổi thật sự của ngươi là bao nhiêu?” Lý Nhiễm cười một tiếng: “Đừng nói cái gì mà mười tám. Lời này nói ra ngoài thì ai tin?”

Trương Vinh Phương lúng túng cười.

Bây giờ thời gian tập võ của hắn cũng không ít. Cũng đã hiểu, đối với người bình thường mà nói, lần nhất phẩm đầu tiên là khó khăn nhất, bình thường đều cần ít nhất là mười năm để đặt nền móng. Sau khi đột phá nhất phẩm, chuyện sau đó sẽ nhanh hơn rất nhiều. Bình thường đều cần ba năm nhất phẩm.

Tất nhiên đây là tình huống phổ biến.

Trong vô số các quân nhân, chung quy cũng sẽ có người có thiên phú về thể chất cực mạnh, ngay từ đầu tố chất thân thể đã tương đương với nhất phẩm nhị phẩm của người bình thường rồi, cứ luyện võ lên sẽ là làm ít công to.

Chuyện này cũng không có gì mà không công bằng. Ngay cả trẻ con khi vừa mới sinh ra đã có trọng lượng nặng nhẹ khác nhau. Thậm chí có thể chênh lệch lớn đến nỗi gấp đôi.

Huống chi là người lớn.

Còn có người có ngộ tính tuyệt hảo, lĩnh ngộ võ học đến cực kỳ thấu triệt, có thể tối đa hóa hiệu quả rèn luyện cơ thể, luyện một năm đã tương đương với người khác luyện nhiều năm.