TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 180: Tạm thời thay quyền

Trương Vinh Phương bị tiếng kêu làm cho giật mình, như thể tên trộm bị phát hiện, quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh, sau đó vứt bỏ Lâm Kỳ Tiêu, chạy đi.

Thân pháp của hắn cực nhanh, chỉ trong chớp mắt đã lao vào đường tắt, rồi biến mất không còn bóng dáng ở khúc quanh cuối cùng.

Trong con đường tắt âm u.

Trương Vinh Phương nhanh chóng mặc ngược áo ngoài lại, sau đó gỡ mặt nạ xuống cất vào xong, mượn ưu thế thân pháp vô thanh vô tức, rất nhanh hắn đã hợp người vào trong bóng tối, quay trở về theo hướng Hình Ngục bộ.

Lạch cạch.

Đột nhiên bước chân của hắn dừng lại trong bóng tối, cẩn thận lắng nghe.

m thanh lạch cạch nhỏ bé kia lại vang lên một lần nữa, nhưng đã cách chừng mấy mét.

Rất nhanh, âm thanh đó lại vang lên một lần nữa, nhưng lần này lại xa hơn nữa.

Hắn giơ tay chống lên tường, mượn lực nhảy lên cao hơn hai mét.

Mượn lần nhảy lên này, Trương Vinh Phương lập tức nhìn thấy trên nóc nhà phía xa xa có một bóng người mơ hồ không rõ đang nhanh chóng đi xa.

‘Xem ra Đàm Dương đêm nay thoạt nhìn thì yên tĩnh, nhưng thực ra lại cực kỳ náo nhiệt.’

Trương Vinh Phương tự lắc đầu, Đàm Dương nơi này là thành lớn, người cũng nhiều, phồn hoa nữa.

Tương tự như thế, chuyện tình cũng nhiều hơn rất nhiều.

Mấy chục vạn người cùng chen vào với nhau, chuyện xấu xa có thể xảy ra mỗi ngày cũng không hề ít.

Hắn lập tức thu lại những suy nghĩ này, tăng tốc trở về Hình Ngục bộ.

Không bao lâu sau, ở chỗ gần cửa hông của Hình Ngục bộ.

Trương Vinh Phương dừng lại, cởi toàn bộ áo khoác ra, lộ ra một tầng quần áo bình thường khác.

Không còn cách nào, trên cái áo khoác này, ít nhất cũng có hơn mười chỗ viết chữ ‘hải’, nếu không nhanh chóng xử lý thì dễ xảy ra chuyện.

Còn có mặt nạ, Trương Vinh Phương lấy ra khỏi túi áo, cất cùng nơi với chỗ đặt trang phục, sau đó nhét vào thùng nước bên cạnh tường đã được chuẩn bị kỹ càng từ trước đó.

Trong thùng nước, thuốc màu dùng để viết chữ trên quần áo ào ào hòa tan đi.

Trương Vinh Phương lại giơ tay ra dùng sức chà chà mấy cái, xác định tất cả chữ viết đã hòa tan biến mất hết rồi, mới vớt hết trang phục lên, đổ hết nước trong thùng vào rãnh thoát nước.

Cái hắn dùng là thuốc màu có thể hòa tan được, là để cho lúc này dễ dàng loại bỏ tất cả dấu vết.

Rất nhanh, hắn lại lấy một hộp hương nhỏ từ trong ngực ra, lau chút mùi hương lên trên cổ áo và trên lồng ngực.

Cất hộp hương đi.

Hắn làm xong những chuyện này, mới chậm rãi ung dung đi vào cửa chính của Hình Ngục bộ.

Lúc đi vào cửa, thủ vệ Hắc Ngục quân yên lặng không tiếng động mà nhìn hắn chằm chằm, hít mũi một cái, lập tức không còn hoài nghi gì, lui vào chỗ tối lại.

Sáng sớm ngày hôm sau, chín giờ sáng.

Đội Chín đã đến thời gian cần tập hợp.

Đội viên chịu đựng uy quyền của Lâm Kỳ Tiêu cũng sớm đã tập hợp đến lầu một rồi chờ đợi.

Chỉ là có việc khiến nhóm người không hiểu là, ngày bình thường Lâm Kỳ Tiêu là người tích cực nhất, thế mà đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện.

Trương Vinh Phương ngồi dựa vào chiếc ghế dài để xếp hàng cũng nhíu mày, thỉnh thoảng nhìn lên bậc thang dẫn lên lầu hai, dáng vẻ giống như đang chờ đội trưởng đi xuống.

Bình thường đội trưởng sẽ phát biểu, gồm có cả bàn giao xem hôm nay có nhiệm vụ tạm thời hay không.

Cho nên sau khi kết thúc phát biểu, mọi người mới có thể hoạt động tự do.

Nhưng lần này, đội trưởng Lâm Kỳ Tiêu lại mãi không thấy tăm hơi đâu.

Mắt thấy đồng hồ nước ở góc tường đã qua chín giờ rưỡi, mà người vẫn không đến.

Các đội viên đều đang xì xào bàn tán.

Rầm rầm rầm.

Một loạt âm thanh nặng nề do ủng da đạp lên đất truyền tới từ cửa chính.

Một quan binh cường tráng nhanh chân đi vào cửa.

“Thông báo khẩn cấp, ai là đội phó Đội Chín!”

Trương Vinh Phương nhanh chóng đứng dậy.

“Là ta!”

“Theo quân lệnh từ tổng đội, thông báo vụ án, đêm qua đội trưởng Đội Chín Lâm Kỳ Tiêu bị tập kích, bây giờ đang trọng thương tu dưỡng tại nhà, tất cả sự vụ của Đội Chín do đội phó tạm thời thay quyền. Tất cả quân vụ trước đó, đều tạm dừng toàn bộ.” Quan binh nghiêm nghị truyền lệnh, đưa ra một phần văn thư đã được đóng dấu đến.

“Trương Ảnh tuân lệnh!” Trương Vinh Phương vội vàng đi lên, đưa hai tay đón lấy văn thư.

Vẻ mặt hắn mờ mịt, chấn động, khó hiểu, ngẩng đầu nhìn đối phương.

“Xin hỏi vị huynh đệ này, Lâm đội của chúng ta vẫn luôn có võ nghệ cao cường, bối cảnh hùng hậu, thế… làm sao mà lại đột nhiên mới đó đã…”

“Tiểu tử cũng không biết chuyện này, hay là lát nữa Trương đội tự mình đi hỏi người tuần bổ đi.” Quan binh bất đắc dĩ nói: “Tiểu nhân cũng chỉ là đến truyền lệnh thôi.”

“… Hiểu rồi…” Trương Vinh Phương khẽ gật đầu.

Lúc này thông báo vừa tới, không chỉ là hắn, mà hơn mười người Đội Chín phía sau, tất cả đều trở nên yên tĩnh hoàn toàn.