“Giúp với!” Nam tử tóc dài vội vàng hét lên.
Người da đen A Tùng bất đắc dĩ, giơ tay chụp vào đoản đao.
Một tiếng coong vang lên, đoản đao vậy mà lại bị bàn tay không của hắn ta bóp trong lòng bàn tay.
Dưới ánh trăng chiếu rọi, đôi tay của A Tùng ánh lên một màu đen bạc mờ ảo, đó là một đôi găng tay bằng kim loại khá dày.
Hai người cùng ra tay, ngay lập tức áp chế được hai người Lâm Kỳ Tiêu khiến bọn họ bắt đầu chật vật.
Lúc này hai đội viên khác cũng lao lên nhưng chưa kịp đến gần thì đã bị người da đen A Tùng đánh ngã lăn ra đất.
Hai đội viên trong đội này chẳng qua chỉ luyện võ học thông thường hàng nhất phẩm, hoàn toàn không phải là đối thủ của họ.
“Đại tiểu thư, đi trước đi!” Trong lúc hỗn loạn, trung niên cầm đao vội vàng nói.
Lâm Kỳ Tiêu nghiến chặt răng, biết rằng tình huống không ổn. Nhanh chóng lùi về phía sau, rời đi để tìm cứu binh.
Lại đánh thêm mười mấy chiêu nữa.
“Bỏ đi, trước tiên rút lui đã.” Nam tử tóc dài muốn rút lui.
Nếu không có người ở bên cạnh bảo vệ nữ tử này thì không sao, hiện tại lòi ra thêm một cao thủ bảo vệ ít nhất là ngũ phẩm, bọn họ không những không bắt được người mà còn có thể ảnh hưởng đến hành trình sau này.
“Được.” A Tùng không muốn càng ngày càng rắc rối.
Hai người họ là Thiết Bá Vương của Hải Long Cung, họ còn có những việc quan trọng khác phải làm, không thể tiếp tục dây dưa với những người dân địa phương ở đây nữa.
Ngay lập tức, hai người cùng nhau rút lui, leo lên ngựa, cởi bỏ dây thừng kéo xe, vỗ mông ngựa rồi nhanh chóng rời đi.
Nam tử trung niên bảo vệ Lâm Kỳ Tiêu không đuổi theo, đứng tại chỗ, thở hắt ra một hơi dài.
Hắn nhận ra hai người là cao thủ Hải Long. Ban đầu liền muốn khuyên đại tiểu thư đừng động thủ.
Đáng tiếc vẫn chậm một bước.
Nhưng rất may là lần này vẫn giống như trước đây, vượt qua hữu kinh vô hiểm.
Người của Hải Long nhìn thì có vẻ như bắt người một cách ngẫu nhiên, không kiêng nể gì cả, nhưng thực ra biết rõ người nào có thể động, người nào không thể động.
*
*
*
Đêm khuya trên đường phố.
Lâm Kỳ Tiêu ôm chặt cổ tay bị gãy của mình, cố gắng lấy mảnh vụn đá lửa ra để thắp sáng ống tín hiệu, nhưng thử hai lần vẫn không thành công.
Nàng đành phải bước nhanh về phía hướng của Hình Ngục bộ.
Đã bao lâu rồi, bao lâu rồi nàng chưa bị thương...
Lần cuối cùng bị thương là khi liều mạng bắt một vài tên tội phạm giết người diệt môn.
Lần này, không ngờ lại gặp phải hai kẻ khả nghi ngoài đường, lại bị đánh bay thanh đao trên tay.
Thật sỉ nhục!
Lửa giận trong lòng Lâm Kỳ Tiêu phun trào.
“Đợi đấy, đợi ta tìm được người, ta nhất định phải bắt các ngươi vào địa lao, róc xương lóc thịt tươi sống hai người các ngươi!”
Vào ban đêm, ngoại trừ khu vực kỹ quán nhạc lâu phồn hoa nhất, những nơi còn lại đều hoàn toàn yên tĩnh.
Thỉnh thoảng có một chiếc xe ngựa chậm rãi đi qua, bên trong xe chủ yếu là tửu khách hoan khách say khướt.
Đi được nửa đường, đi ngang qua một tửu lâu đã đóng cửa.
Đột nhiên, nàng dường như nghe thấy có tiếng bước chân gấp gáp sau lưng mình.
Quay đầu lại nhìn.
Một bóng người đeo mặt nạ cấp tốc vọt về phía nàng, tốc độ di chuyển vượt xa tam phẩm!
“Ngươi!”
Trước khi nàng có thể hét lên, tốc độ của bóng người kia lại lần nữa tăng vọt.
Oành!
Hai người gấp gáp giao thủ một chiêu.
Một tay Lâm Kỳ Tiêu không còn sức ngăn cản, bị một chưởng đánh trúng vào ngực. Cả người và ngực khó chịu, đau nhức không thể chịu nổi.
Nàng lùi lại, muốn chạy, nhưng lại ngơ ngác khi thấy bóng người đó đã đến sau lưng nàng từ lúc nào không hay.
Oành!
Lại một âm thanh trầm thấp khác vang lên.
Lâm Kỳ Tiêu cảm thấy sau đầu đau nhói, ý thức dần dần trở nên mơ hồ, mềm oặt ngã xuống đất.
Trước khi hôn mê, dựa vào ánh trăng nàng mơ hồ nhìn thấy phía trên mặt nạ của bóng người đó rõ ràng có một chữ Hải.
‘Hải Long!’
Nàng nghiến răng, cuối cùng bất tỉnh.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt Trương Vinh Phương không hề có cảm xúc giẫm lên người Lâm Kỳ Tiêu đang nằm trên mặt đất.
Tiếng răng rắc không ngừng vang lên.
Chẳng mấy chốc, hai tay hai chân của Lâm Kỳ Tiêu đã hoàn toàn bị giẫm nát.
Dễ như bẻ một cành cây.
Sau khi làm xong, hắn cúi xuống, đưa tay ra nắm lấy cổ áo Lâm Kỳ Tiêu, đè lại một bên gáy của nàng để phòng ngừa nàng tỉnh dậy, rồi kéo đi về phía sâu trong con hẻm.
Chỉ là tốc độ kéo của hắn... không phải là chậm bình thường.
Khoảng hai phút sau, ở khoảng cách mười mét, hắn kéo được nửa đường.
Đúng lúc này, một bóng người ở đằng xa vội vàng đi về phía bên này.
Đó là nam tử trung niên cầm đao, từ xa hắn nhìn thấy Lâm Kỳ Tiêu bị kéo đi trong tình trạng hôn mê, lúc này máu trong người hắn lập tức phun trào.
“Tặc tử ngươi dám!”
Hắn gầm lên một tiếng, rồi tăng tốc lao về phía bên này.