Ở ven đường, tình cờ gặp một vài người thuộc Đội Chín vừa hoàn thành nhiệm vụ tuần tra từ bên ngoài vào.
Sắc mặt Lâm Kỳ Tiêu lạnh lùng dẫn đầu ba thành viên trong đội đi ở phía trước.
“Ồ?” Bên trong xe ngựa, đôi mắt của nam tử cao lớn sáng rực lên, nhìn chằm chằm Lâm Kỳ Tiêu.
“Hàng này không tồi... A Tùng, đưa nữ tử này về đi, nói không chừng chúng ta có thể được thăng cấp ở chỗ Hải Long Vương đấy.”
Bên trong xe ngựa, một nam tử vạm vỡ khác toàn thân đen nhánh, chỉ có một đôi mắt trắng bệch.
“Đó là đội trưởng Đội Chín của Hình Ngục bộ, người của Lâm gia ở Đàm Dương, có quan hệ với Chân Nhất Giáo, lai lịch sâu xa. Tốt nhất đừng động thủ.”
“Sợ cái gì? Chỉ là một chỗ ở Đàm Dương, thích người nào cứ bắt người đó, ai dám ngăn cản?” Nam tử cao lớn chẳng hề để ý.
“Cha nàng là một cao thủ thất phẩm Chân Nhất Giáo.” A Tùng bình tĩnh nói.
Thất phẩm, Chân Nhất Giáo, cho dù hai từ đơn cộng lại, nam tử cao lớn còn không sợ.
Dù sao, một cao thủ thất phẩm sẽ chỉ chống đỡ được hai kẻ lục phẩm. Nhưng lại có thêm Chân Nhất Giáo, thế lực có sức ảnh hưởng lớn thứ hai ở Đại Linh.
Cao thủ thất phẩm trong Chân Nhất Giáo, cùng với sức ảnh hưởng của Lâm gia, nhất định có địa vị cao, lực lượng có thể huy động sẽ không nhỏ.
Một khi ra tay với nàng, có lẽ ảnh hưởng sẽ còn lớn hơn cả nữ nhi của thủ phủ.
“Thôi bỏ đi. Một con hàng chất lượng cao như vậy, đáng tiếc thật...”
Cuối cùng nam tử cao lớn liếc nhìn Lâm Kỳ Tiêu một cách thèm thuồng, sau đó quay người lại, không nói nữa.
Cỗ xe từ từ đóng cửa sổ, chạy về phía xa xa.
Chỉ là hắn muốn rời đi, nhưng Lâm Kỳ Tiêu ở bên kia lại chú ý đến cái liếc mắt trước đó.
Nhất là nam tử tóc dài ở cửa sổ xe, tầm mắt mẫn cảm nhìn chằm chằm quét qua ngực, eo và chân của nàng, càng khiến nàng tức giận.
Nàng đột nhiên giơ tay lên, một phi tiêu bắn ra.
Phi tiêu bộp một tiếng ghim vào phía sau của thùng xe.
“Ai ở trong xe? Dừng lại cho ta!”
“Đại tiểu thư...” Một nam tử trung niên đang ẩn nấp như một đội viên bình thường bên cạnh khẽ thay đổi sắc mặt, nhận ra những hoa văn rất nhỏ trên mái che của cỗ xe.
Hắn muốn mở miệng khuyên bảo nhưng đã quá muộn.
Lâm Kỳ Tiêu đã xông ra ngoài, nhanh chóng bắt kịp chiếc xe ngựa đang chạy chầm chậm. Lập tức chặn xe lại.
“Xuống xe!” Lâm Kỳ Tiêu rút Tử Hàm ra, mạnh mẽ chém một đao, chém đứt giá gỗ nối giữa xe ngựa và thùng xe.
Thùng xe đột ngột bị rời ra, không thể không dừng lại.
Cánh cửa xe mở ra, nam tử tóc dài và người da đen A Tùng cùng nhau nhảy xuống.
“Vị nữ quan xinh đẹp này, chúng ta đường ai nấy đi, đừng khiêu khích lẫn nhau không phải tốt hơn sao? Ngài làm hỏng xe ngựa của bọn ta là làm tổn thương hòa khí đó...”
Nam tử tóc dài cợt nhả nói.
“Vừa rồi ngươi đang nhìn cái gì?” Vẻ mặt Lâm Kỳ Tiêu lạnh như băng, xoẹt một cái mũi đao Tử Hàm chỉ vào đối phương.
“Bây giờ ta nghi ngờ ngươi có liên quan đến vụ án Hải Long gần đây! Ngươi! Lập tức theo ta trở về Hình Ngục bộ một chuyến!”
“Quan gia... nói chuyện phải có chứng cứ...” Những lời này thốt ra đột nhiên làm sắc mặt của hai người họ hơi thay đổi.
“Chứng cứ? Đem ngươi về chẳng phải sẽ có rồi à!” Lâm Kỳ Tiêu không nói hai lời, lưỡi đao chấn động, dứt khoát lao thẳng về phía nam tử tóc dài.
“Ha ha ha!” Nam tử tóc dài lập tức tức giận đến mức bật cười ha hả: “A Tùng, ngươi xem đi, không phải là ta chủ động đâu đấy, chính là nàng không nỡ để cho chúng ta đi, nhất định phải đánh đến cửa.”
Hắn né trái né phải, rõ ràng dễ như trở bàn tay hoàn toàn né tránh những chiêu đao của Lâm Kỳ Tiêu.
Sắc mặt người da đen A Tùng ở bên cạnh trông cực kỳ xấu xí.
“Động tác nhanh lên đó. Bắt được lập tức rời khỏi Đàm Dương.”
“Được!”
Song chưởng của nam tử tóc dài đột nhiên chuyển sang màu đỏ sẫm, nhanh chóng sung huyết khiến song chưởng của hắn gần như phồng lên thành một vòng tròn nhỏ.
Oành.
Trong chớp mắt, song chưởng của hắn đánh nhanh vào hai bên thân đao Tử Hàm.
Lưỡi đao bị một lực cực lớn đánh bay ra khỏi tay, rơi xuống đất.
Cổ tay Lâm Kỳ Tiêu đau nhức kịch liệt, khuôn mặt càng tức giận hơn.
“Hàn thúc, giết cho ta! Chết rồi ta sẽ chịu trách nhiệm!”
Ở đất Đàm Dương, nàng không tin mình không trị được hai kẻ rác rưởi không rõ lai lịch này!
Lời còn chưa dứt, một bóng người từ sau lưng Lâm Kỳ Tiêu đã lao ra.
Người nọ cầm một thanh đoản đao, động tác cực nhanh, chính là nam tử trung niên đang âm thầm bảo vệ trong bóng tối.
Trong nháy mắt, hắn đã đấu với nam tử tóc dài mấy chiêu, dồn ép đối phương phải không ngừng lùi lại, trên cánh tay cũng có vài vết thương.
Tốc độ của hai người bọn họ đã vượt qua trình độ tứ phẩm, thậm chí đạt tới mức độ ngũ phẩm.