Thân pháp của ba người cực kỳ tốt, dựa vào mặt tường sát mình tránh né.
Đúng lúc này, một người bước chậm hơn một bước, bị mưa tên bắn xuyên qua cánh tay.
Người này hét lên, định đứng dậy tiếp tục chạy.
Một tiếng rít chói tai vang lên, một bóng đen kéo theo một sợi xích dài chính xác đánh vào lưng hắn.
Oành một tiếng.
Người này ngã nhào xuống đất, khóe miệng phun ra máu, nằm rạp bò về phía trước vài bước, lập tức bị một chiếc giày sắt màu đen từ phía sau đến giẫm mạnh lên tay.
Răng rắc.
Cánh tay bị gãy.
Nhấc giày lên, xoa xoa vết máu loang lổ trên mặt đất bên cạnh.
Từng binh lính mặc giáp đen toàn thân, ngay cả ngón tay cũng hoàn toàn được bao trong trọng giáp, giống như một con hắc thú bằng thép, lặng lẽ kéo bóng đen vừa mới đập người kia ra khỏi mặt đất.
Bóng đen quật ngã người là một Lưu Tinh chùy màu đen đầy gai nhọn.
Phía dưới Lưu Tinh chùy còn có một chuỗi xiềng xích có kích thước bằng một cái trứng gà.
Đầu xiềng xích còn lại quấn quanh người binh lính mặc trọng giáp đen.
“Hắc Ngục quân...”
“Đó là Hắc Ngục quân...!”
Xung quanh Trương Vinh Phương, đột nhiên loáng thoáng vang lên những tiếng kinh hô của các quan sai và đội viên bình thường.
Ngay sau đó, hai người còn lại cũng bị cơn mưa tên dồn vào chân tường, kết quả bị Hắc Ngục quân ngăn chặn.
Những Hắc Ngục quân này tuy động tác không nhanh, nhưng khả năng phòng ngự toàn thân đúng là cực kỳ nặng, khắp nơi trên áo giáp còn có những chiếc sừng sắc nhọn, một cử động nhẹ cũng có thể gây ra sát thương xuyên thấu cực kỳ cường đại.
Sau khi binh khí trong tay ba người mạnh mẽ đâm thủng áo giáp của hai tên Hắc Ngục quân, bởi vì tiêu hao quá lớn nên binh khí bị kẹt lại, phải rút ra từ từ.
Kết quả là bị một trận mưa tên mới bắn thành hai con nhím.
Trương Vinh Phương kinh ngạc nhìn cảnh này.
Ba cao thủ ít nhất từ lục phẩm trở lên cứ thế bị bắn chết tươi bởi cơn mưa tên trong cuộc vây quét.
Ngoại trừ một số cao thủ mới bắt đầu một chọi một đánh lén đã bị giết chết.
Sau đó, khi các quan binh phía sau thật sự triển khai, ba người này lại không gây nhiều thương tổn.
Cuối cùng chỉ là đã đánh chết hai người binh lính của Hắc Ngục quân và một số quan sai bình thường xui xẻo bị đập chết ở xa xa.
Thế là xong...
‘Đây chính là binh sĩ tinh nhuệ của Linh đình...’
Trong số ba cao thủ Hải Long từ lục phẩm trở lên, thậm chí một trong số đó không kém hơn hắn xét về mặt thân pháp.
Nhưng ba người này đã nói với hắn bằng mạng sống chính mình rằng các võ giả sẽ bất lực như thế nào trước quân đội.
Ngay sau đó quân đội được rút đi, các thi thể được mấy Khu Khẩu do nha môn tìm đến vận chuyển đi.
Vận chuyển xác chết được coi là hành vi mang điềm xấu, vì vậy những chuyện như thế này thường do Khu Khẩu làm.
Trương Vinh Phương rời khỏi Đội Chín, quay trở lại Hình Ngục bộ.
Nhưng vụ án vẫn chưa kết án. Dù đã tìm ra hung thủ nhưng Triệu Ảnh, con gái của thủ phủ vẫn chưa tìm ra được.
Mấy ngày sau.
Trương Vinh Phương vừa mới tích lũy thêm một ít điểm thuộc tính, bộ ngành tuần bổ đã phái người áp giải đến một trọng phạm, người này cần phải bị giam trong Hình Ngục bộ, chờ hậu thẩm.
Điều khiến người ta kỳ quái chính là tên trọng phạm bị áp giải đến vẫn luôn ở đây.
Vừa mới bắt đầu nói thẩm vấn liền hoàn toàn không có tin tức gì cả.
Nhưng Trương Vinh Phương nhạy bén loáng thoáng cảm thấy cơ hội đã đến rồi.
Đêm khuya ngày 24 tháng 8.
Bên ngoài cửa hông của Hình Ngục bộ.
Một bóng đen chậm rãi bước ra khỏi cửa với một nam tử cao lớn tóc tai bù xù.
“Đi nhanh đi, đừng lề mề nữa.” Bóng đen trầm giọng nói.
Nam tử cao lớn tóc tai bù xù mỉm cười.
Giơ xiềng xích trên tay lên, quơ quơ.
Bóng đen vội vàng rút chìa khóa, nhanh chóng mở ra cho hắn.
“Được rồi.”
Xiềng xích đã được tháo ra, nam tử cao lớn hoạt động hai tay một chút.
“Lúc trước các ngươi tìm ba kẻ thế mạng ở đâu ra thế? Diễn không tệ nha.”
“Chỉ là ba tên loạn quân đang âm mưu tạo phản thôi. Chúng ta đã nắm được manh mối của bọn chúng, đúng lúc lần này lấy chúng ra để ngăn chặn mọi việc. Dù sao thì người ta là thủ phủ mà, cũng phải cho xíu mặt mũi chứ.” Bóng đen mỉm cười.
“Một thất phẩm, hai lục phẩm, chừng đó là đủ mặt mũi rồi. Dù sao Triệu thủ phủ hắn có đến năm nữ nhi, thêm một người bớt một người cũng không hề gì, chẳng qua đều là thẻ đánh bạc để đổi lấy lợi ích thôi.” Nam tử cao lớn không nói nữa.
Hai người rảnh rỗi trò chuyện thêm vài câu, hoàn toàn coi Hình Ngục bộ như nhà mình.
Không lâu sau, một chiếc xe ngựa chậm rãi chạy đến.
Lúc ấy, nam tử cao lớn mới chào tạm biệt, leo lên xe ngựa.
Xe ngựa chậm rãi chạy đi, nửa đêm rời đi dọc theo con phố về phía xa xa.
Vừa chạy khỏi không xa.