TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 163: Ngoài ý muốn

Sau khi tách ra với mấy người, cuối cùng hắn mới hiểu, cái gì gọi là làm nghề nào cũng có điều khó xử của nghề đó.

Không ăn cơm được, Trương Vinh Phương định đi hiệu thuốc bắc.

Hắn lấy được không ít tiền từ chỗ Khai Sơn đạo nhân. Hôm nay nếu giữ chức đi ra, thì chính là lúc len lén dùng, đổi thành điểm thuộc tính đây.

Về phần Lâm Kỳ Tiêu, chỉ có thể tạm thời không cần quan tâm tới.

Trọng điểm bây giờ vẫn là mau chóng đề thăng điểm thuộc tính, Nhập Môn càng nhiều phù pháp võ công hơn.

Sau nửa canh giờ.

Trương Vinh Phương nhanh chóng đi ra khỏi tiệm thuốc, trong tay có thêm một bao thuốc lớn.

Bên trong chứa một loại thuốc bổ tên là Dưỡng Huyết hoàn.

Sau khi ăn canh Hồng Kỳ trước đó, dược lực rõ ràng có hơi trượt xuống.

Lần này hắn dứt khoát đổi một loại phương thức đã nghiệm chứng khác.

Số lượng mua lần này, tổng cộng tốn ba trăm lượng bạc ròng, đủ để liên tục ăn hơn ba tháng.

Giá hơi đắt hơn canh Hồng Kỳ một tí, nhưng phương pháp dùng Dưỡng Huyết hoàn lại tiện hơn rất nhiều.

Không cần hầm, trực tiếp nuốt hằng ngày là được, kỳ bảo đảm chất lượng còn dài hơn rất nhiều. Tính tiện lợi tính bí mật cũng rất cao.

Trương Vinh Phương mang theo bao thuốc, không chần chờ cấp tốc trở lại tiểu lâu Đội Chín của Hình Ngục bộ, vào gian phòng của mình.

Uống thuốc, tập võ.

Nhất Nguyên Phù đã Phá Hạn, hiện giờ chỉ tính riêng phù pháp, hắn đã là cao thủ Tam Phẩm.

Chỉ là còn chưa đi ra ngoài xác định đẳng cấp, không có ai biết được mà thôi.

Kế tiếp chính là Thái Linh Phù thứ tư.

Cứ khổ luyện như vậy, uống thuốc, tuần tra. Bình an vô sự.

Rất nhanh, lại là hơn một tháng trôi qua.

Tới cuối tháng bảy, Trương Vinh Phương lại tích cóp được bốn điểm thuộc tính.

Mà Thái Linh Phù chưa Nhập Môn, ngược lại là Ưng Trảo Công hắn lấy được lúc trước thành công Nhập Môn.

Nửa đêm ở trong phòng.

Trương Vinh Phương vươn trái vươn phải, hai tay hiện lên hình câu không ngừng xé rách xung quanh, tạo ra tiếng xé gió rất nhỏ.

Nhất cử nhất động của hắn đều tựa như đang mô phỏng công kích móng sắc của diều hâu.

Đây là khuôn mẫu cơ bản của Thái Xương Ưng Trảo Công, Trương Vinh Phương không có ai dạy, nhưng bởi vì hiện giờ bản thân đã học được nhiều võ công hơn, tầm mắt được mở mang.

Lục lọi tìm tòi sơ lược sương sương, hắn miễn cưỡng Nhập Môn khuôn mẫu này.

Dựa theo bí tịch miêu tả, nghiêm chỉnh mà nói thì nhất định phải khiến ngón tay không ngừng rèn luyện giữa gạo thô, thì mới có thể Nhập Môn.

Nhưng hắn lợi dụng khuôn mẫu tu hành, luyện chiêu thức nguyên bộ Ưng Trảo Công trước đã, lại có thể coi như là Nhập Môn.

Đây cũng là niềm vui ngoài ý muốn.

Lúc ban đêm, ánh trăng bị tầng mây mờ che lấp, trong phòng âm u khắp chốn.

Trương Vinh Phương luyện xong nguyên bộ Ưng Trảo Công, cuối cùng đứng nghiêm thở ra một hơi dài.

Kỹ lưỡng trải nghiệm cái bộ tên là Ưng Trảo Công ấy, hắn mới hiểu được.

Trong đó có rất nhiều chiêu số dư thừa rườm rà, so với các loại chiêu số phù pháp của Đại Đạo Giáo, sơ hở có nhiều đến mức không thể nhiều hơn.

Rất nhiều chiêu thức thuần túy là dựa vào một đôi ưng trảo hung lệ vô cùng mới có thể có uy lực không nhỏ.

Nếu không phải hiện giờ Trương Vinh Phương không tìm ra được võ học kiêm tu nào khác, sợ là hắn vẫn còn chướng mắt Ưng Trảo Công đó.

"Quên đi, dù sao cũng là nhàn rỗi, cứ thêm rồi hãy nói. Dù sao cái thứ võ công này, chuyển hóa thành sức chiến đấu trong thời gian nhanh nhất mới là vương đạo."

Trương Vinh Phương nhắm mắt, lại điều tra thanh thuộc tính.

Không chần chờ, trước tiên hắn thêm tất cả bốn điểm thuộc tính lên Thái Xương Ưng Trảo Công.

Rất nhanh.

Trong bóng tối, hai bàn tay của hắn cấp tốc bắt đầu biến hình, cong lên.

Mười đầu ngón tay trở nên dài nhỏ, sắc bén và bén nhọn.

Độ cứng cũng nhanh chóng tăng lên.

Ước chừng hơn mười phút sau.

Màu sắc hai tay của hắn đã biến thành hơi đen.

Trương Vinh Phương nhắm mắt vẫn còn đứng tại chỗ, đầu đầy mồ hôi, bắp thịt cả người giống con chuột nhỏ, không ngừng nhúc nhích.

Theo thời gian trôi qua.

Dần dần, hai tay của hắn lại có biến hóa mới.

Làn da hơi đen dần dần biến trắng, sau đó khôi phục lại màu da lúc bình thường ban đầu.

Mà mười ngón bắt đầu lột da, cởi sạch lớp chai dày cứng, lộ ra ngóng tay thon dài trắng ngọc phía dưới.

Móng tay vân tay, các đốt ngón tay đều trở nên cân xứng có lực, tựa như dùng ngọc thạch điêu khắc thành, không có một chút thô ráp nào.

Cuối cùng lại qua hơn mười phút.

Trương Vinh Phương chậm rãi mở hai mắt ra, nhìn thanh thuộc tính hiện lên trước mắt.

Hắn khẽ thở phào nhẹ nhõm.

"Thành."

"Trương Vinh Phương -- sinh mệnh 24 - 25.

Kỹ năng: Hồi Xuân Tịnh Thì phù điển - Nhạc Hình Phù (Phá Hạn) (Kỹ Năng Phá Hạn: Trọng Sơn, mười lần),

Quan Hư Công (Tinh Khiếu tầng thứ nhất).

Long Xà Đề Túng thuật (Phá Hạn tầng thứ nhất) (Kỹ Năng Phá Hạn: Súc Địa.)

Triều Khí Phù (Phá Hạn)

Bát Bộ Cản Thiền (Phá Hạn tầng thứ nhất)

Nhất Nguyên Phù (Phá Hạn)

Thái Xương Ưng Trảo Công (Phá Hạn)