TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 161: Tính tình không tốt

Người cùng đi ăn với hắn đều là mấy người có gia cảnh tốt trong Đội Chín.

Tên cao to Trần Hán Sinh, muội tử hào sảng Lưu Hàm, người da trắng để râu Cách Lỗ Hi Lai.

Tất cả mọi người đều sinh hoạt chi li tỉ mỉ, cộng thêm là người luyện võ nên lượng cơm ăn lớn hơn người bình thường nhiều, thế nên cùng nhau đi ăn là lựa chọn tốt nhất.

"Lâm đội đâu rồi? Lại nói, sao không thấy nàng ấy đi ăn chung với mọi người bao giờ nhỉ?" Trong mấy ngày Trương Vinh Phương tới thật đúng là chưa bao giờ thấy Lâm Kỳ Tiêu đi ăn cơm cùng mọi người bao giờ.

"Tính tình Lâm đội không tốt... hơn nữa kiêng ăn rất nhiều, thế nên bình thường không đi ăn chung với bọn ta." Trần Hán Sinh lắc đầu trả lời.

"Lại nói, gần đây coi như là thái bình, trước đây Đội Chín chúng ta hay xảy ra lắm chuyện lắm đấy." Lưu Hàm cảm khái nói.

"Có điều... Lâm đội... cảm giác gần đây hình như trong nhà xảy ra chút việc..." Cách Lỗ Hi Lai có chút muốn nói lại thôi.

Những ngày này, mấy người họ cũng coi như là thân quen với Trương Vinh Phương hơn chút, biết tính tình của vị đội phó mới nhậm chức này ôn hòa, làm người chính phái, dễ chung đụng hơn Lâm đội rất nhiều.

Trương Vinh Phương đang định hỏi lại.

Bỗng dưới tửu lâu truyền đến tiếng chén đĩa rơi loảng xoảng.

Đồng thời cùng với đó là tiếng huyên náo rống giận, lật bàn.

Bốn người Trương Vinh Phương không nói hai lời, cấp tốc đứng dậy.

Tửu lâu này cũng nằm trong phạm vi bọn họ tuần tra ngày thường, lão bản rất sảng khoái cho bọn họ ưu đãi lớn giảm năm phần mười.

Thế nên ngày thường nếu gặp phải chút chuyện, bọn họ thấy được đều sẽ ra tay quản.

Những nơi giống như tửu lâu này, bình thường xuất hiện xô xát nhỏ cũng là chuyện thường.

Mấy người đi xuống lầu, thì gặp một hán tử râu đỏ một tay cầm một băng ghế, giằng co với hai nam nữ áo trắng hơi gầy phía đối diện.

Trên mặt đất chảy đầy nước cơm nước rượu.

"Hai kẻ ác ôn cặn bã các ngươi! Tốt nhất là mau trả túi tiền của ta lại đi, bằng không hôm nay ta nhất định sẽ đánh cho đầu bọn ngươi nở hoa!"

Hán tử râu đỏ nổi giận đùng đùng, giọng điệu ồm ồm thô cuồng.

"Ngươi ngậm máu phun người! Rõ ràng bọn ta không có chạm vào túi tiền gì đó của ngươi! Túi tiền này là của bọn ta!" Nam tử trong đôi nam nữ đối diện cao giọng nói. Ánh mắt hắn như bị oan uổng.

"Ở đây nhiều người như vậy, dựa vào cái gì ngươi đánh mất tiền thì tìm tới bọn ta chứ? Chỉ bởi vì bọn ta ngồi đằng sau ngươi à?"

Có vẻ tướng mạo của nữ tử có rất nhiều điểm tương tự với nam tử, hai người hẳn là quan hệ huynh muội tỷ đệ.

Lúc này dung mạo nữ tử kia có chút tư sắc, trong cơn tức giận, bộ ngực không ngừng phập phồng, rất là hấp dẫn không ít tầm mắt.

Bầu không khí Đại Linh cởi mở, sau khi các giáo các nước bị chinh phục sẽ dung nhập vào trong đó, cho dù ở trên đường cũng có thể thường xuyên thấy nữ tử ăn mặc lộ toàn bộ bắp đùi.

Thế nên quần áo nữ tử kia mặc hơi lộ ngực, cộng thêm cả tư sắc tức giận đến điềm đạm đáng yêu, nhất thời dẫn tới không ít người xung quanh nóng lòng muốn thử, dự định tiến lên làm anh hùng cứu mỹ nhân.

Trương Vinh Phương ở một bên, nhìn kỹ lại.

Sau khi hắn luyện võ, thị lực hiện giờ tốt hơn trước kia nhiều, rất nhanh hắn đã phát hiện, mặc dù tướng mạo tráng hán râu đỏ nọ hung ác, nhưng khi nói ánh mắt đều ngay thẳng bằng phẳng, cơn tức trong lòng cũng khá là thật sự.

Mà hai huynh muội kia, tuy trông cũng tức giận lắm nhưng nhìn kỹ thì mơ hồ có thể phát hiện, hai tay nữ tử dài nhỏ, mặt bên ngón trỏ ngón giữa ngầm có vết chai rách da.

Huynh trưởng của nàng, cũng chính là nam tử kia, nhìn như lòng đầy căm phẫn nhưng trên thực tế lại có ánh mắt láo liêng.

Trương Vinh Phương lại nhìn túi tiền nữ tử nắm trong tay.

Túi tiền do da lông động vật màu đỏ chế thành, bên ngoài được bao một lớp len màu trắng kiểu nữ.

Nếu như người bình thường nhìn thấy, có lẽ sẽ trước tiên tập trung chú ý tới lớp len kiểu nữ ấy.

Nhưng Trương Vinh Phương lại chú ý tới, mức độ sạch sẽ của bản thân túi tiền kia hoàn toàn khác với lớp bao len bên ngoài.

Nhìn đến đây, trong lòng hắn đã sáng tỏ, túi tiền kia chính là của tráng hán râu đỏ rồi.

Lập tức, hắn tiến lên định mở miệng.

Đúng lúc này, ở cửa lớn của tửu lâu, một bóng dáng yểu điệu bước nhanh vào cửa, chính là Lâm Kỳ Tiêu mới từ nha môn báo cáo xong tới ăn cơm.

Thấy tráng hán râu đỏ cao to lực lưỡng, ép cho huynh muội gầy yếu liên tục lùi về.

Mặt nàng không chút thay đổi, rút đao bên hông sải bước tới, thắt lưng và cánh tay hợp lực.

Soạt!!

Ánh đao chợt lóe.

Đao kia rõ ràng không phải quan đao phổ thông, trong lúc vung vẩy mơ hồ hiện lên phản quang lam nhạt.

Tráng hán râu đỏ đang rống giận lập tức bị sống đao đập trúng sau lưng ngay tại chỗ, bịch một cái té sấp bổ nhào về phía trước.