“Cho nên, Trương khanh, cho dù ngươi có khúc mắc chuyện gì với Tây tông bên kia, những chuyện này đều không quan trọng. Quan trọng là ngươi đã làm ra được thành tích!”
Giọng điệu của Linh Đế nghiêm nghị.
“Có thành tích thì sẽ được ban thưởng! Trước khi ngươi tới. Trẫm đã nghĩ xong rồi, phái ngươi tới Trạch tỉnh làm phủ doãn cảng Chúc Minh, thế nào?”
Trạch tỉnh?
Trong lòng Trương Vinh Phương khẽ nảy ra một ý nghĩ. Theo tin tức mà hắn nhận được từ Trình Huy trước đây, bây giờ Trạch tỉnh không ổn định. Chân Nhất Giáo và Tây tông đang đánh nhau túi bụi ở bên đó.
Thiên Nữ cũng ở đó, nhưng mới bị thương và ẩn nấp, không biết tung tích.
Trong một lúc, hắn không thể hiểu được Linh Đế đang nghĩ gì.
Nhưng đây là bổ nhiệm, mà không phải là hỏi hắn có muốn đi hay không.
“Thần tạ chủ long ân.”
Hắn lập tức bái tạ.
“Không tồi. Tuổi còn trẻ mà đã lập được thành tích như thế này, có can đảm chịu trách nhiệm, không hổ là tài năng trụ cột của Đại Linh ta.” Linh Đế gật đầu hài lòng.
Lão ta khẽ ho khan hai tiếng.
“Ngoài ra, nghe nói thỉnh thoảng ngươi cảm thấy không khỏe do tu hành văn công ở Thứ Đồng. Trẫm cho ngươi một Phi Linh Vũ phù, thường xuyên đeo nó trên người, có thể giúp cho cơ thể và tinh thần của ngươi khỏe mạnh, bất luận ngoại tà nào đều không thể xâm phạm.”
Chẳng mấy chốc, một cung nữ bưng một chiếc khay bạc bước ra từ cửa hông.
Cung nữ bước nhanh về phía Trương Vinh Phương, có một chiếc lông vũ màu trắng tinh đặt trên khay trên tay nàng.
Nhìn bề ngoài, nó thực sự giống như một chiếc lông vũ bình thường.
Nhưng nếu ai đó cẩn thận quan sát, có thể phát hiện trên đầu lông vũ, trên bề mặt cực kỳ mảnh mai, có điêu khắc vô số ký hiệu màu bạc dày đặc.
Còn lông vũ khi đi ngang qua cột sáng sáng ngời thì mơ hồ lóe lên ánh sáng màu bạc.
“Đa tạ bệ hạ ban thưởng!” Trương Vinh Phương cung kính đáp.
Ngay khi cung nữ không ngừng đến gần.
Bỗng, hắn cảm thấy một cảm giác kinh sợ không thể giải thích được dâng lên trong lòng.
Trái tim như thắt lại, tim đập nhanh hơn, tựa như có một thứ gì đó cực kỳ nguy hiểm đang từ từ đến gần.
Cảm giác này vô cùng kỳ diệu.
Nếu là người bình thường có thể sẽ không phát hiện.
Nhưng, cơ thể của Trương Vinh Phương từ lâu đã vượt trội hơn người thường, đã đạt đến trình độ có thể đối đầu trực diện với vị Tông Sư Bái Thần.
Với cường độ như vậy, ngay cả cơ thể bằng xương bằng thịt cũng có nhận thức tinh tế và cảnh báo trước những thay đổi của môi trường xung quanh.
Những võ giả khí huyết cường đại đều thường thường có cảm giác như vậy.
Lúc này, nhìn cung nữ đang dần dần tới gần, trong lòng Trương Vinh Phương nhanh chóng dâng lên một cảm giác không ổn.
Cơ bắp cả người hắn không tự chủ căng lên.
Nhưng chỉ có các cơ bắp thắt lại.
Trong phút chốc, trong góc tối của điện Thượng Đức xung quanh, có mấy chục ánh mắt rậm rạp lạnh thấu xương, tất cả đều bao trùm lấy hắn.
Từng ánh mắt đó giống như những con dao sắc bén, chỉ cần nhìn chằm chằm vào cũng khiến da đầu của Trương Vinh Phương tê dại.
Ngay cả khi chính diện đối mặt Chung Thức của Hải Long vương Không Vô, hắn cũng không có phản ứng căng thẳng thân thể quá mức như vậy.
“Chuyện ban thưởng Phi Linh Vũ phù chắc chắn có vấn đề!”
Lúc này Trương Vinh Phương đã rõ ràng trong lòng.
Nếu không, cơ thể hắn sẽ không có cảnh báo mạnh mẽ như vậy.
Nhưng rốt cuộc có nguy hiểm là gì, hắn không biết.
Nhưng Linh Đế đang thống lĩnh thiên hạ, quyền thế ngập trời, nếu thật sự muốn làm gì hắn, hắn cũng không thể phản kháng được.
Nếu thực sự muốn giết hắn, sẽ không dằn vặt nhiều chuyện như vậy.
Càng không đến nỗi thăng quan cho hắn trước, sau đó để cho hắn chết.
Cho nên từ đó suy ra.
Phi Linh Vũ phù này rất có thể là một vật phẩm bí mật được thưởng để khống chế và uy hiếp hắn.
Lúc này cung nữ đã đi tới chỗ Trương Vinh Phương, cúi xuống đặt cái khay trước mặt hắn.
Trương Vinh Phương hít một hơi thật sâu, cảm thấy những ánh mắt xung quanh ngày càng lạnh lẽo hơn.
Hắn biết một khi chính mình hơi chần chừ do dự, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Bất kể như thế nào, hắn có thanh thuộc tính trong người, cho dù là thủ đoạn khống chế uy hiếp gì, đợi đến khi vượt qua được cửa ải này hắn luôn có thể tìm cách giải quyết.
Cho nên trước mắt cứ vượt qua trước đã rồi hẵng nói!
Lập tức, hắn đưa tay ra nắm lấy Phi Linh Vũ phù.
“Chậm đã!”
Bộp!
Đột nhiên, một bóng người xuất hiện ở bên cạnh Trương Vinh Phương, cái mông to mập mạp của lão ở phía trên bỗng chốc chen lấn làm Trương Vinh Phương lảo đảo.
“Bệ hạ, gọi quan môn đệ tử của lão đạo từ xa đến, còn không thông báo cho ta một tiếng, có hơi không hợp tình lý nhỉ?”
Người đến là Nhạc Đức Văn, rõ ràng là vóc người đã tròn hơn một vòng!
Lão mặc một chiếc đạo bào màu tím, đội vương miện hoa sen vàng tím, quanh khóe miệng còn có những vết dầu loang chưa lau khô.