Chỉ là một cái chớp mắt, lực lượng, tốc độ, khí thế của đối phương hoàn toàn tăng lên một cấp bậc.
Một loại cảm giác tinh thần cực độ đè nén xông lên đầu.
Tránh ra!
Tránh ra!
Tránh ra!
Tránh ra!!!
Bản năng của thân thể không ngừng nhắc nhở hắn, tuyệt đối không thể đón đỡ một kích này.
Nhưng tinh thần và ý chí, lúc này lại sinh ra bản năng tương phản đồng dạng.
Nếu giờ khắc này hắn tránh được, như vậy từ nay về sau, hắn đều sẽ xuất hiện lỗ thủng chí mạng trên trạng thái tinh thần.
Đây không đơn thuần là một lần xuất thủ trên vật lý, hay là thế tiến công thần bí nương theo tinh thần.
Cường giả không phải là người giơ quyền với kẻ yếu!
Mà là bất luận đối mặt với bất kỳ tuyệt cảnh nào, đều tuyệt đối không từ bỏ!
Bất luận gặp phải bất kỳ kẻ địch mạnh mẽ nào, đều tuyệt đối không thỏa hiệp, tuyệt đối không nhượng bộ!
Loại giao phong trên ý chí ấy, là cảm nhận kỳ diệu trước giờ Trương Vinh Phương chưa từng có.
Nhưng giờ khắc này, hắn thực sự cảm giác rõ ràng được nó.
Cảm giác được điểm này.
Muốn lùi lại không!?
Trong chớp mắt, một suy nghĩ nổi lên trong đầu.
"Nói đùa gì vậy!!?"
Một cơn lửa giận bỗng nhiên nổ tung trong lòng Trương Vinh Phương.
"Ta phấn đấu lâu như vậy! Mỗi đêm mỗi ngày, không hề thả lòng một tí nào!"
"Bỏ qua tất cả sở thích, bỏ qua tất cả nghỉ ngơi, để trở nên mạnh mẽ! Ta hầu như cái gì cũng làm rồi!"
"Nếu như bây giờ lui lại!"
"Tất cả những thứ ta làm trước đó, có ý nghĩa gì!!?"
Lửa giận càng bùng lên từ trong lòng của hắn đốt cháy toàn thân.
Khí huyết nóng bỏng bị trái tim xúi giục với tốc độ cao nhất, dũng mãnh tràn vào song chưởng.
"Ta là vì trốn tránh thoái nhượng, mới tiến hành điên cuồng khổ tu!?"
"Không!"
Trong nước biển, hai mắt Trương Vinh Phương cấp tốc sung huyết, huyết quản nổ tung, hai hàng huyết lệ theo tràn ra, chậm rãi tản ra ở trong nước biển.
"Để cho ta nhìn xem, ngươi có tư cách gì khiến cho ta lùi lại!!?"
"Trọng Sơn! Mười lần! Liên kích!!"
Diện mạo hắn dữ tợn, bắp thịt toàn thân lưu động đè ép hội tụ.
Hai tay giơ lên nhanh như tia chớp, chém về phía song chưởng Không Vô ở phía trước.
Ầm ầm!!
Nước biển giữa hai người nổ tung. Một cơn sóng trắng phá vỡ ngoài khơi, phóng lên cao, hình thành cột nước.
Từng vòng sóng gợn giống vòng tròn không ngừng tản ra, lan đến xung quanh mấy chục mét.
Trên boong thuyền biển.
Tả Hàn nghiêm nghị nhìn thuyền biển số hai tới gần từ nơi xa, ánh mắt ngưng trọng.
Lúc này người phản kháng còn lại trên thuyền đều đã bị quét sạch.
Thình thịch!!
Ngoài khơi mặt bên chợt nổ tung một cột nước.
Bọt nước màu trắng bắn lên rồi biến mất, hóa thành từng cơn sóng gợn lan ra bốn phía.
Ánh mắt Tả Hàn nhìn về phía ngoài khơi.
Kỹ năng bơi của Hải Long vương chắc chắn sẽ không thấp, thế tử đơn độc ứng chiến nhất định sẽ rất nguy hiểm.
Nhưng trước khi thế tử nhảy xuống biển, hắn ta thấy thế tử cho mình một ám hiệu bí mật.
Đó là có ý khiến hắn ta "đừng xuống biển, một mình hắn đến".
Thế nên Tả Hàn lựa chọn quan chiến ở một bên.
Hắn ta không biết bơi, cho dù có xuống biển cũng chỉ sẽ trở thành liên lụy.
Mà ở lại trên thuyền biển, hắn ta có thể làm càng nhiều.
Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!
Đúng vào lúc này.
Từng tiếng pháo vang lên, thuyền biển số hai nơi xa lại có thể nổ pháo bắn về bên này.
Từng cột buồm trên thuyền gãy đổ rồi ngã xuống, giống từng chiếc xương cộ sống thắt lưng người bị bẻ gãy.
Cánh buồm rộng lớn rơi xuống giống như mây trắng, cấp tốc bị người dùng vũ khí sắc bén cắt ngang.
Những người vẫn còn đang chém giết lẫn nhau trên khoang thuyền có người bất hạnh bị đạn pháo lan đến, trọng thương bỏ mình tại chỗ.
Mặt Tả Hàn không đổi sắc, chiến đấu chém giết tất nhiên sẽ có tử thương.
Nhưng nếu như là chết trên chiến trường hợp tác thế tử xuất chiến, vậy cũng là vinh quang của bọn họ.
Điều hắn ta đang suy nghĩ hiện giờ là, làm sao để cấp tốc phối hợp thế tử, giải quyết Hải Long Vương Không Vô trước khi thuyền biển số hai tiến đến.
Lúc này đại pháo oanh tạc, cũng làm cho hắn ta cau chặt lông mày.
"Tất cả thành viên rút lui!" Tả Hàn hét to một tiếng, giơ tay phải lên.
Đám người Thiên Thạch môn trên khoang cấp tốc thu tay lại, lui ra phía sau, theo dây móc câu trượt trở về thuyền nhỏ.
"Ai biết bơi thì xuống nước trợ giúp thế tử một tay!" Tả Hàn trầm giọng nói: "Dưới Ngoại Dược không cần ra mặt!"
Một nhóm hảo thủ Thiên Thạch môn trầm mặc.
Ba người bịt mặt đứng dậy, hai nam một nữ, ba người đều có cơ thể cân xứng và bơi giỏi.
Nhưng giờ này khắc này, đối mặt với đối thủ như Hải Long Vương, bọn họ tiến lên gần như đều là hẳn phải chết.
Nhưng trong mắt ba người trái lại hiện ra sự nóng bỏng nhè nhẹ.
Người Thiên Thạch môn muốn Thánh môn nhất thống đã quá lâu rồi.
Bọn họ là người xưa trong đó, đều đã có kinh nghiệm từng trải qua quá trình Thánh môn hưng thịnh cho tới sụp đổ.