TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 817: Sinh cơ (2)

Hai người lóe lên biến chiêu, cố gắng đạt được tiên cơ, để cho mình đánh trúng đối thủ trước đối phương.

Tả Hàn càng đánh càng kinh hãi.

Loại cảm giác này...

Loại cảm giác quen thuộc này...

Thình thịch!!!

Rốt cục, hắn ta đánh ra một chưởng toàn lực bức lui Trương Vinh Phương, lùi ra phía sau mấy bước, đứng lại, ánh mắt phức tạp nhìn về phía đối phương.

"Vậy là đủ rồi!"

Hắn ta đã phán định đầy đủ.

Cái cảm giác vừa rồi, chính là tiên cơ ngăn địch chỉ thuộc về Tông Sư.

Chỉ là khiến hắn ta có chút kỳ quái là, tiên cơ ngăn địch của thế tử hình như chỉ có tác dụng với công thủ trên thân hắn, còn đối với cước pháp lại không có bao nhiêu hiệu lực.

Nhưng chỉ có vậy thôi, cũng đã vượt xa sự tưởng tượng của hắn ta rồi.

Hiện tại thế tử mới lớn cỡ nào!?

Tông Sư, không người nào là ở bước vào Siêu Phẩm, trì hoãn khí huyết già yếu về sau, sắp sáu mươi tuổi, mới thu thập rộng rãi Vạn gia, lĩnh ngộ tiên cơ ngăn địch.

Không nghĩ tới... hôm nay thế tử mới ngoài ba mươi, mà đã có thể bước vào một bước này...

Không hổ là kỳ tài ngút trời!

Không hổ là thiên phú kinh khủng có thể luyện Kim Thiềm công đến cảnh giới Trục Nhật!

Giờ khắc này, sắc mặt Tả Hàn không thay đổi, nhưng trong lòng đã dâng trào cảm xúc.

Hắn ta nhìn Trương Vinh Phương lúc này cả người đầy máu, tóc đen theo gió bay múa.

Ánh nắng mặt trời soi sáng trên người, dát lên người hắn một tầng vàng kim.

Giờ khắc này, trong lòng của hắn ta tuôn ra một sự nóng rực và cảm động không rõ.

Nếu như thế tử vẫn bình yên ẩn núp như vậy...

Cuối cùng sẽ có một ngày...

Đợi hắn không tiếp tục ẩn giấu là lúc, có thể, liền là cả Đại Linh Thánh môn, là ngày nhất thống!

Đối với điều này, Tả Hàn bỗng nhiên dâng lên lòng tin mãnh liệt trước nay chưa từng có.

*

Trầm Hương cung.

Sau khi tắm rửa, Trương Vinh Phương một lần nữa phủ thêm từng tầng đạo bào, dùng một sợi dây nhỏ cột tóc dài.

Đi ra phòng tắm, bên ngoài Trương Chân Hải đã lẳng lặng chờ đợi từ lâu.

Trong sân, trừ Trương Chân Hải ra thì còn có vệ binh thủ giáo trông coi đạo cung xung quanh.

Bởi vì trạng thái tài chính vô cùng tốt, vệ binh thủ giáo mà Trầm Hương cung chiêu mộ đều có phúc lợi vô cùng tốt.

Thế nên ngay cả những vệ binh tuổi trẻ được tuyển chọn kỹ càng ra ấy, phần nhiều là đạt đến trình độ gần nhập phẩm.

Tay họ cầm cung nỏ, không ngừng huấn luyện, cuộc sống của bọn họ ở nơi này phải tốt hơn quân doanh lúc trước rất nhiều.

Sau khi ký kết với Trương Vinh Phương, bọn họ được đạo cung bồi dưỡng, đồng thời với đó ít nhất họ phải làm việc cho vị thủ giáo Trương Vinh Phương này hai mươi năm.

"Đạo tử, ngài tìm ta à?" Trương Chân Hải không hiểu nhìn về phía Trương Vinh Phương.

Hôm nay Nghịch giáo ẩn núp, trong lúc nhất thời nàng cũng không có việc gì làm, vì vậy bèn mỗi ngày khổ tu võ nghệ, luận bàn giao lưu cùng với hai người Đinh Lạc.

Cuộc sống như vậy, trừ việc mỗi ngày nhìn hai người Đinh Lạc phát cẩu lương có chút khó chịu ra, mọi chuyện còn lại đều vẫn ổn.

"Đi theo ta." Trương Vinh Phương nhìn nàng một cái.

Trương Chân Hải vẫn ăn mặc như kiểu kia, tóc đuôi ngựa, đeo mặt nạ, trang phục bó sát người, bên ngoài khoác áo choàng giản đơn để che lấp.

Trên áo choàng còn có ký hiệu của Đại Đạo Giáo.

Trương Vinh Phương dẫn đầu đi hướng thư phòng, đẩy cửa vào, đốt đèn lên.

Trong phòng nhất thời tràn đầy mùi đốt dầu cá voi.

Đây là dầu cá voi biển sâu bên Y Ba Tây Tư đưa tặng, một khối to cỡ lòng bàn tay, dùng tiết kiệm có thể sử dụng hơn một tháng.

Trương Chân Hải nhìn cửa phòng rộng mở, bên trong không có một bóng người, giữa từng dãy giá sách, chỉ có Đạo tử Trương Ảnh một mình đứng ở nơi đó.

Nàng thoáng có chút chần chờ.

Tuy bình thường cũng có những lúc ở một mình với Đạo tử, nhưng cái kiểu ở chung một phòng vào ban đêm như thế này, vẫn là lần đầu tiên...

"Đến đây." Trương Vinh Phương quay đầu lại khẽ ngoắc một cái với nàng.

"Vâng. Thuộc hạ thất lễ." Trương Chân Hải cúi đầu nghiêm nghị nói, cất bước đi vào cửa phòng. Nàng ngừng bước, trở tay đóng cửa lại.

"Đừng cứ luôn luôn nghiêm túc như vậy." Trương Vinh Phương đưa mắt nhìn nàng, phát hiện cả người nàng căng chặt, có chút hơi khẩn trương.

"Vâng." Trương Chân Hải gật đầu.

Thấy nàng tuy đáp ứng ngoài miệng, nhưng cơ thể vẫn y như cũ, Trương Vinh Phương vừa không nói nên lời lại có hơi mắc cười.

Nhưng hắn hiểu đối phương là người như vậy.

Hắn đến gần qua đó.

"Có thể đưa tay cho ta nhìn không?"

Trương Chân Hải cả người run lên, da thịt trắng nõn mắt trần có thể thấy thay đổi bắt đầu hồng.

"Vâng!"

Nàng giơ tay lên, nhẹ nhàng đặt ở trước người.

Sau đó cúi đầu không dám nhìn iếp.

Mặc dù trong lòng đã mong đợi ngày này thật lâu, nhưng khi nó đến thật thì, nàng lại không hề chuẩn bị, không hề có điềm báo trước.