Rào rào, Vưu Thế Phi bị người kéo ra khỏi nước.
*
Thứ Đồng, trên bãi biển hoang.
Bịch bịch bịch bịch!!
Hai bóng người cao lớn cường tráng đang nhanh chóng giao thủ so chiêu.
Tay đối tay, chân đối với chân, khửu tay đối khửu tay.
Hai người giao thủ như mưa rền gió dữ, thỉnh thoảng hỗn loạn với tiếng sóng biển không dứt bên tai.
Trương Vinh Phương mở ra hai tầng trạng thái cực hạn, toàn thân đỏ đến phát đen, nhìn từ xa đã gần như khác với người thường.
Toàn thân hắn lộ ra huyết quản, trong lúc di động, tóc dài tung bay theo gió, sớm đã đến cực hạn cả Linh Lạc đều mơ hồ có chút không thể chịu đựng được.
Dưới cường độ hai tầng trạng thái cực hạn ấy, Không Tướng ban đầu cũng chẳng qua chỉ chống đỡ hơn mười hơi thở là xuất hiện sơ hở.
Nhưng lúc này Trương Vinh Phương lại không hề ảnh hưởng, giống như không có mở ra trạng thái cực hạn thứ hai vậy.
Từng chiêu Kỹ Năng Phá Hạn được sử dụng nối liền, theo các góc độ đánh về phía Tả Hàn.
Nhưng quỷ dị là, bất kể hắn xuất thủ thế nào, cũng đều giống như đánh lên tường thành sắt thép cực nặng.
Tất cả chiêu số, đều bị hoàn mỹ ngăn trở, cắt đoạn.
Từ lúc bắt đầu đến kết thúc, Tả Hàn chỉ đứng tại chỗ, chưa từng di động.
Sắc mặt hắn ta bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại không yên ổn.
Thực lực của thế tử Trương Ảnh, đã nằm ngoài dự đoán của hắn ta.
Nếu như nói trước đó, hắn ta còn tưởng rằng đằng sau Trương Ảnh thế tử có cao thủ ra đã chết Tuệ Giác.
Nhưng bây giờ, hắn ta không có suy nghĩ như vậy nữa.
Với thực lực hiện giờ của thế tử, thì đã đủ để làm được chuyện kia rồi.
Trên thực tế, cho tới lúc này, hắn ta đã không tự chủ vận dụng toàn bộ thực lực.
Trừ không sử dụng trạng thái cực hạn và Kỹ Năng Phá Hạn ra, còn lại hắn ta đã thi triển một thân võ công tới cực hạn.
Vụt!
Một chiêu cuối cùng bị bức lui, Trương Vinh Phương kéo dài khoảng cách, đứng lại, cả người lượng lớn mồ hôi theo da cơ thể chảy xuống.
Hắn vẫn duy trì hai tầng trạng thái cực hạn, không có giải trừ.
Tới giờ khắc này, hắn đã có thể an toàn gánh vác hai tầng trạng thái cực hạn trong thời gian dài.
Chẳng qua, chỉ dựa vào điểm ấy, lại vẫn không thể khiến cho Tả Hàn quyết tâm.
Đây là lần đầu Trương Vinh Phương chân chính cảm nhận được, giữa Tông Sư và võ giả ở dưới có tồn tại chênh lệch rất lớn.
Bất kể hắn xuất thủ, ra chiêu, vận dụng Kỹ Năng Phá Hạn thế nào.
Cũng sẽ uy lực còn chưa tới mức lớn nhất thì đã bị Tả Hàn cắt đứt, đánh tan.
"Được rồi, thế tử, lực lượng của ngươi bây giờ không có khả năng đánh xuyên vòng phòng ngự tuyệt đối của ta. Cũng không có cách nào tìm được sơ hở, thế nên cứ đến nơi đây đi." Tả Hàn trầm giọng nói.
Hắn ta không muốn làm tổn thương quá mức lòng tự tin của thế tử.
"Lại tiếp tục đánh tiếp, sẽ chỉ làm thân thể của ngươi không thể chịu đựng mà bị thương." Sắc mặt Tả Hàn bình tĩnh.
Thế tử đúng là rất ưu tú, thiên phú cực kỳ khủng bố, cho dù là hắn ta, khi không sử dụng trạng thái cực hạn hoặc là Kỹ Năng Phá Hạn thì cũng không có cách nào giết ngay lập tức được.
Ở toàn bộ Đại Linh, có thể làm được điểm ấy đã rất mạnh rồi.
Phải biết rằng, cho dù là một ít Tông Sư yếu hơn thì cũng không gì hơn cái này.
"Không vội... thử lại lần nữa." Trương Vinh Phương hít sâu một hơi, không khí phun ra bị phổi làm cháy nóng lên.
Trong mắt của hắn chợt hiện lên năng lực của Ám Quang Thị Giác.
Trong mắt hắn, linh tuyến, khí huyết thuộc về Tả Hàn, từng mạng lưới nổi lên rõ ràng.
Xoạt!
Hắn chợt biến mất, giậm chân vọt tới trước.
Nhạc Hình Phù thuộc về Đại Đạo Giáo vỗ tay thành một chưởng đao, theo trên hướng trước mặt và đầu xuống chém.
Thình thịch!
Chưởng đao bị ngăn trở.
Tay kia của Trương Vinh Phương đồng thời chống lại với tay trái của Tả Hàn.
Giống như là biết trước, một tay hắn hóa thành hạt mưa, cuồng bạo toàn lực đối chưởng với Tả Hàn.
Mỗi một lần, hắn đều tinh chuẩn dự đoán Tả Hàn muốn xuất thủ đích vị trí.
Mà đồng dạng, Tả Hàn cũng tinh chuẩn chặn đứng những đòn xuất thủ của hắn từ sớm. Hai người đều tựa như ở dự đoán đối phương.
Sau một tiếng vang nhỏ, hai người đồng thời lui ra phía sau một bước.
Tả Hàn trợn to hai mắt, cúi đầu nhìn hai chân của mình.
Đây là!!!??
Hắn ta thế mà lại lùi về!?
Hắn ta thế mà lại, bị một người còn chưa đạt được cảnh giới Tông Sư, đánh lui!?!
Còn có cái cảm giác ban nãy...
"Làm lại!!" Lúc này đến phiên hắn ta xuất thủ trước.
Hai người không chút do dự, lại đánh với nhau giống như đạn pháo.
Quyền chưởng thối cước đầu gối khuỷu tay, mỗi một chiêu đánh ra, hai người đều phải sớm phán đoán, đổi tuyến đường.
Dự đoán và dự đoán đồng thời tiến hành.
Trong lúc nhất thời bất luận là Trương Vinh Phương, hay là Tả Hàn.
Cường độ trong lúc giao thủ đều yếu đi rất nhiều, cái thay đổi chỉ có mỗi tốc độ.
Bạo phát tốc độ cực hạn.