Nam tử đặt thuốc lá trong tay xuống, trên mặt lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng.
"Thật ra cho dù bọn họ đã tự sát, thân phận của bọn họ vẫn để lại cho chúng ta không ít nhắc nhở.
Thứ mà Trầm Hương cung này, và vị Đạo tử Đại Đạo Giáo ẩn giấu... hình như càng ngày càng thú vị..."
"Chúc Vạn Quốc. Đừng quên mệnh lệnh của sư tôn ngươi khi bảo ngươi tới nơi này. Động tác phải nhanh, đừng gây thêm rắc rối."
Cửa khoang thuyền chậm rãi bị đẩy ra, nữ tử mặt lạnh cao to mặc áo lụa lưới màu tím đen đi tới.
"Đương nhiên là ta không dám quên." Sắc mặt nam tử nghiêm lại, đứng lên: "Vu tiên sinh đi nơi nào? Bên chỗ ta là đúng lúc đang cần người, thời khắc mấu chốt, không có tiên sinh tọa trấn, đúng là thấy trong lòng hơi bất an."
"Lời hữu ích ai cũng biết nói cả." Nữ tử ngoài cười nhưng trong không cười, tướng mạo của nàng ta rất là kỳ lạ, giống như là sáp, cả khuôn mặt tinh xảo đến quá mức, bất luận tỉ lệ, hay là da thịt, màu da, lỗ chân lông, tất cả mọi thứ đều giống như được tỉ mỉ nặn ra.
"Nếu bên Kim gia ngươi đã xong việc rồi, thì cũng nên chỉnh hợp lại đi?"
"Còn thiếu một bước cuối cùng." Chúc Vạn Quốc mỉm cười. "Đảo Lâm Lang kia có chút trở ngại với kế hoạch của chúng ta, thế nên... hiện tại vãn bối đang tập trung chú ý trên việc giải quyết Chu Huyết Minh."
"Chu Huyết Minh... người này có chút thực lực." Nữ tử nhíu mày. "Ngươi đừng chơi ra lửa."
"Không phải là có tiền bối ở đây sao?" Chúc Vạn Quốc tâng bốc.
"Ha ha." Nữ tử không đáp lời nữa, đưa mắt nhìn hai thi thể trong lồng. "Có gì cần thì tức khắc nói cho ta."
"Vãn bối nhất định sẽ không khách khí." Chúc Vạn Quốc gật đầu.
Trong quân bài hắn ta có hiện giờ, vị trưởng bối trong giáo trước mắt, Đao Một Mắt Tần Hương Hồng, chính là con bài chưa lật số một số hai đấy.
Bối phận của nàng ta cao, cho dù là sư tôn Ma Ưng lão nhân cũng phải lấy lễ đối đãi với nàng ta.
Mà trong tất cả kế hoạch của hắn ta, sự tự tin lớn nhất lấy từ việc Tần Hương Hồng có thể chính diện áp chế Chu Huyết Minh làm điều kiện tiên quyết.
Bằng không hắn ta cũng sợ nhóm lửa thất bại, dẫn lửa lên người.
*
Trong tiếng vó ngựa nhỏ vụ.
Vùng ngoại ô thành Thứ Đồng, dưới Trầm Hương Sơn, một đội xe ngựa thương đội kéo theo hàng hóa không nhanh không chậm tiến về lối vào đường núi.
Thương đội phân ra một người, tiến lên thương lượng với đạo nhân giữ núi.
Không bao lâu sau, vệ binh trông coi lối vào đường núi tản ra.
Trong xe của thương đội cũng có mấy bóng người cao lớn mặc đạo bào và thường phục bước xuống.
Tôn Triều Nguyệt, Đinh Lạc, Mộc Xuân Tú cũng nằm trong hàng ngũ đó.
Mà đằng sau bọn họ, lại có một nam tử cường tráng cao hơn hai mét bước xuống xe.
Hai mắt nam tử hẹp dài, ngũ quan đoan chính, trên cằm mơ hồ có một lớp râu lún phún màu xanh nhạt.
Mái tóc đen xõa tung trên vai, đầu mang đạo cân màu đen, bên trên khảm ngọc trắng thái cực hình tròn.
"Rốt cuộc đã trở về..." Trương Vinh Phương ngẩng đầu nhìn Trầm Hương cung, nét mặt thoáng có chút vẻ cảm khái."Không nghĩ tới này đi ra ngoài một chuyến, lại có thể lâu như vậy mới vừa về."
"Đạo tử!" Lúc này có mấy bóng người vội vàng lao xuống từ trên núi.
Người cầm đầu trong đó, chính là hộ vệ Trần Hãn trên mặt có vết thẹo.
Trần Hãn đi tới trước người hắn, khom mình hành lễ.
"Đạo tử, gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, bọn ta đã sớm ngóng trông ngài trở về!"
Trước đây người vẫn còn ở đây, hắn ta vẫn chưa cảm thấy gì. Trong khoảng thời gian này Trương Vinh Phương không ở đây, Trần Hãn mới phát hiện, thì ra Đạo tử Trương Ảnh vẫn luôn là người tâm phúc của Trầm Hương cung.
Mặc dù hắn không hay quản việc cho lắm, nhưng bất luận lúc nào, hắn đều có thể trấn định tự nhiên làm ra quyết định vào thời khắc mấu chốt giống như định hải thần châm.
"Yên tâm, ta tới xử lý. Việc của Lâm Lang hội Bách Thương hội, khổ cực các ngươi rồi." Trương Vinh Phương vỗ vai hắn ta.
"Đạo tử..." Trần Hãn muốn nói lại thôi, nhưng vẫn không có nói thêm cái gì. "Về đạo cung trước rồi nói sau."
"Tốt." Trương Vinh Phương nhìn quét mọi người tới đón mình trước mắt.
Bỗng, ánh mắt hắn dừng lại, thân hình chợt vọt tới trước.
Đưa tay chộp một cái vào đám người như là tia chớp.
Phụt.
Nhất thời một người kinh hãi hét lên, bị một tay túm lấy vứt bay lên không trung, rồi nặng nề ngã qua một bên.
Những người còn lại không rõ ràng cho lắm, phát ra tiếng hô thấp thấp.
Có người đang muốn mở miệng xin Trương Vinh Phương ngừng tay.
Nhưng cảnh kế tiếp lại làm cho sắc mặt bọn họ khựng lại.
Chỉ thấy ngón tay Trương Vinh Phương rạch một cái, tinh chuẩn cắt lớp da trên mặt người kia thành hai phần.
Dưới lớp da ấy, rõ ràng còn có một khuôn mặt xa lạ!
"Tha mạng!!" Tên đó quát to một tiếng, xoay người muốn chạy, nhưng còn chưa chạy được vài bước thì đã tự nhiên ngã nhào xuống đất, cả người bắt đầu co quắp.