TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 747: Mục tiêu (3)

Giờ đây nam tử mặc áo vàng cầm cái còi câu cá cách đó không xa cũng thấy không ổn, xoay người bỏ chạy.

Đáng tiếc tiếng súng đoàng vang lên.

Thân thể người nọ run lên, đầu phun ra máu, ngã nhào xuống đất.

"Nghĩa phụ!?" Trương Chân Hải chưa tỉnh hồn, đứng lên nói.

"Không có sao chứ?" Trương Vân Khải nhíu mày, thu hồi súng.

"Không có việc gì, chỉ là..." Trương Chân Hải đi tới bên cạnh nam tử mặc áo vàng ngã bên bờ suối, lật thân thể.

"Là Tôn Trì à? Không phải hắn...? Không đúng!" Giọng nói của nàng chợt im bặt, ngồi xổm người xuống, xoa phần biên của bộ mặt, sau đó giật mạnh một cái.

Nhất thời, một chiếc mặt nạ da người tương đối tinh xảo xuất hiện ở trong tay nàng.

"Có người giả trang thành hắn!"

"Ngươi phái Tôn Trì đi trông coi Trầm Hương cung?" Trương Vân Khải nhíu mày hỏi.

"Đúng thế!" Sắc mặt Trương Chân Hải chấn động, có chút bận tâm. "Xem ra có khả năng mấy người Tôn Trì đã xảy ra chuyện rồi. Nếu không cái còi liên lạc của hắn không sẽ xuất hiện ở nơi này. Đây là đang câu cá!"

"Câu cá..." Trương Vân Khải cũng hiểu được tính nghiêm trọng của sự việc.

Nếu như Tôn Trì khai ra quan hệ giữa Nghịch giáo bọn họ và công tử... Vậy thực sự phiền phức lớn rồi.

*

Trên khoang thuyền lớn lắc lư, ở giữa không trung có đặt một cái lồng sắt lớn.

Trong lồng sắt, hai nam tử mặc áo vàng bị giam ở trong đó, bởi vì thể tích lồng sắt không lớn, hai người chỉ có thể co rúc, ngồi xổm nguyên tại chỗ.

Hai người này, một người có phần cằm nhòn nhọn, chính là Tôn Trì Nghịch giáo.

Người còn lại mặt chữ điền, ngũ quan ngay ngắn, chính là đồng bạn cùng tuần tra với hắn ta - Vương Hắc Ngưu.

Tôn Trì hung hăng nhổ nước miếng ra ngoài lồng sắt.

Phi!

Sắc mặt hắn ta dữ tợn.

"Có bản lĩnh thì thả gia gia đi ra đại chiến ba trăm hiệp! Đánh lén có gì tài ba! Tính anh hùng hảo hán gì!?"

Trong khoang thuyền, một nam tử tay cầm tẩu thuốc, chậm rãi rút ra thuốc lá đang rất hứng thú quan sát hai người trong lồng.

"Hàn Giai, hai người Nghịch giáo này ngươi bắt tới từ đâu đấy?" Vóc người nam tử cường tráng, bỏ thuốc lá trong tay xuống, mỉm cười hỏi.

"Hồi bẩm công tử, là bắt được ở phụ cận Trầm Hương cung, bọn họ hình như đang theo dõi động tĩnh của Trầm Hương cung, ý đồ không rõ." Nữ tử xinh đẹp mặc quần bó xanh lá sen thấp giọng trả lời.

"Ha ha... thú vị... người Nghịch giáo, chạy tới quan tâm Trầm Hương cung, chẳng lẽ là các ngươi cũng có thứ gì đó bị Trương Ảnh lấy?" Nam tử nhướng mày nhìn về phía hai người Tôn Trì.

"Đến, nói cho ta nghe xem, nói dễ nghe thì ta sẽ tha cho các ngươi an toàn rời khỏi."

"Cái gì mà Trầm Hương cung hay không Trầm Hương cung? Lão tử là đang tản bộ sau khi ăn xong, các ngươi tốt nhất là thả bọn lão tử thả, bằng không đợi sau này cao thủ khác tìm tới tận cửa rồi, mặc kệ các ngươi có thân phận gì, thì đều chịu không nổi đâu!" Tôn Trì hung tợn uy hiếp.

"Còn rất hung ác đấy nhỉ..." Nam tử mỉm cười, hơi nghiêng đầu.

Trong góc phòng hơi nghiêng, nhất thời có một tráng hán che mặt mặc đồ đen bước ra.

Tráng hán cầm cái kìm sắt lớn trong tay, tiến lên phía trước kẹp một phát vào cánh tay phải của Tôn Trì.

Răng rắc.

A!!

Tôn Trì kêu thảm, nơi cổ tay phải bị kẹp đứt, xoắn nát đến máu thịt be bét.

Hắn ta muốn né tránh, nhưng cả người bủn rủn mất hết sức lực, động tác chậm chạp đi không ít, hoàn toàn không thể tránh thoát được, rõ ràng là đã trúng thuốc.

"Ta nói! Ta nói, đừng kẹp ta!!" Tôn Trì còn chưa nói gì, Vương Hắc Ngưu bên cạnh đã sợ đến mức sắp đái ra quần.

Vương Hắc Ngưu vốn sợ hãi cực kỳ, lúc này lại bị cái kìm dọa cho giật mình, cả người sợ đến run lẩy bẩy.

"Bọn ta, bọn ta qua đây để đặc biệt theo dõi..." Vương Hắc Ngưu còn chưa nói dứt lời, bỗng Tôn Trì ở bên cạnh hung hăng cụng vào đầu hắn ta.

Thình thịch.

Hai người lăn vào nhau, đánh thành một đoàn.

Đợi tráng hán bên cạnh mạnh mẽ tách bọn họ ra rồi.

Vương Hắc Ngưu đã chết thẳng cẳng, ôm yếu hầu của mình, máu me đầy mặt, cổ của hắn ta thế mà lại bị Tôn Trì cắn xuống một mảng thịt lớn.

Lúc này mắt thấy Vương Hắc Ngưu kia đã không còn đường sống, ngã lên lồng sắt cả người co quắp.

"Khặc khặc... đám quái vật Bái Thần bọn ngươi! Muốn biết được tình báo từ miệng lão tử à? Ăn phân đi thôi!!" Tôn Trì nhổ ra máu thịt trong miệng, miệng chợt nghiến mặt một cái.

"Không tốt!" Tráng hán bên cạnh bước nhanh tới trước bóp miệng hắn ta, nhưng đã không còn kịp rồi.

Trong miệng hắn ta có mùi thuốc đông y cay độc gay mũi tỏa ra.

Không lâu sau, cả người Tôn Trì run lên, ngã xuống đất, khóe miệng tràn ra máu đen, dần dần không còn hơi thở.

"Công tử... là thuộc hạ không thể ra tay đúng lúc...!" Tráng hán áo đen quỳ một chân trên đất, cầu xin tha thứ với nam tử hút thuốc.

"Không sao... Một người đã muốn chết thì sẽ có rất nhiều phương pháp, ngươi không ngăn được."