TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 644: Vây giết (5)

Mà Thái Tinh Tử thì không nhịn được cười ha ha, triển khai thân pháp, hai bên trái phải, ung dung lắc lư chặn hai người Tuyết Hồng các.

Bạch!

Tay phải hắn ta nắm thành trảo, đầu ngón tay bén nhọn như đao, vững vàng kẹp ở nơi cổ Vĩnh Hương quận chúa.

"Còn gọi không?"

Siêu Phẩm còn có thể di chuyển, và Linh Lạc mới phục sinh, cùng với quan binh còn lại vây lại, lúc này tất cả mọi người không dám nhúc nhích.

Một đám người vây nhốt hai người, tay đè vũ khí, câm như hến.

"Ngươi có gan!" Vĩnh Hương cắn răng nghiến lợi nói.

"Bị xé rách một phần ba linh tuyến, còn dám đứng ra đánh lén! Ta xem ngươi giết ta rồi thì chạy thoát thế nào!"

Trong lời nói của nàng mơ hồ lộ ra một tin tức.

Rõ ràng lúc trước Thái Tinh Tử cũng bị trọng thương trong lúc chém giết.

"Bản tọa làm việc luôn luôn quang minh chính đại. Nếu không phải hôm qua bị các ngươi đánh lén, cần gì phải ra hạ sách này." Thái Tinh tử cười nói.

Hiển nhiên trên mặt hắn ta đeo mặt nạ đặc thù, không có vẻ mặt gì, chỉ có một đôi mắt lộ ra các loại thần thái.

"Có bản lĩnh thì ngươi giết ta đi!" Vĩnh Hương đèn nén giọng nói, hai mắt đỏ bừng.

"Huyết mạch hoàng tộc, ta cũng không dám tùy ý ra tay." Thái Tinh tử cười to lên, "Nhưng mà tội chết có thể miễn, tội sống khó thoát."

Răng rắc!

Trong phút chốc là một tiếng vang giòn, cánh tay phải Vĩnh Hương bị bẻ gãy giống như cành cây, lồi ra ngoài.

Ngay sau đó là một tiếng vang nhỏ. Ánh đao lóe lên, một tay Thái Tinh Tử nhặt lên một thanh loan đao trên mặt đất, một chiêu đập gãy hai chân Vĩnh Hương.

"Thân là hoàng tộc, chút thương ấy đối với ngươi mà nói, cũng không tính là cái gì chứ? Chỉ là làm lỡ một thoáng ngươi tu hành võ đạo mà thôi. Ngươi nói đúng chứ?" Thái Tinh tử cười nói.

Lúc này Vĩnh Hương đã không rảnh mà trả lời hắn ta, đau nhức làm cho nàng hét ầm lên.

"Ngươi... Chờ... Phụ vương... Chắc chắn sẽ không để ngươi sống dễ chịu!"

"Lời này, vẫn nên chờ Chân Định vương tự mình ra mặt rồi lại nói với bản tọa đi." Thái Tinh tử không thèm để ý chút nào.

Hắn ta vốn là Tông Sư Cảm Ứng môn, lại là Linh Lạc Mật giáo, quanh năm bị Linh đình truy nã cắn giết.

Còn sợ chút uy hiếp này?

Hắn ta mang theo Vĩnh Hương, Thái Tinh Tử thả người nhảy một cái, lấy nàng làm bia đỡ đạn, nhanh chóng chạy nhanh rời đi xa xa.

"Mau đuổi theo!"

Mọi người bên phía Linh đình dồn dập theo sát phía sau.

Tầng thứ bậc này giao thủ, từ đầu tới cuối chỉ là biến số ngắn mấy phút, nhưng rất nhiều quan binh hoàn toàn không thấy rõ thế cuộc, cơ bản đã kết thúc.

Chờ đến khi hai nhóm người một đuổi một chạy biến mất ở xa xa, phủ đốc vội vã dẫn người dẫn binh mã đuổi tới.

Mặc dù biết không đuổi kịp, nhưng nhất định phải làm thái độ.

Trong nháy mắt, bản thân giáo chúng Bạch Thập giáo bị vây quét trái lại không ai để ý tới nữa.

Thế lực Bạch Thập giáo còn sót lại dồn dập thừa dịp loạn lạc mà thoát đi. Vốn dĩ là một trận chiến vây quét, lại bị Tông Sư Thái Tinh Tử Cảm Ứng môn gia nhập làm rối loạn, hoàn toàn là đầu voi đuôi chuột.

Trần Hãn lặng lẽ đi tới bên cạnh Trương Vinh Phương, đẩy hắn một cái.

"Đạo tử, mau đứng lên, người cũng đi hết rồi." Hắn ta nhìn hai bên một chút, hạ giọng nói.

Trương Vinh Phương chậm rãi mở mắt, liếc chung quanh một cái.

Cao thủ 'bị thương' giống như hắn, lúc này đều dồn dập bò dậy từ trong đống người chết.

Mọi người dồn dập tách ra nhìn nhau, cấp tốc thu thập trên người, được thuộc hạ quan binh thân tín nâng đỡ, cấp tốc rời đi.

Trương Vinh Phương đứng lên, thở dài một tiếng, nhanh chóng rời chiến trường cùng Trần Hãn, quay trở về Viễn Tinh cư.

Ở trong buồng xe ngựa, hắn nhanh chóng đổi đi áo bào rách nát đầy vết máu trên người, sắp xếp lại đạo kế xốc xếch.

"Ai, không biết Vĩnh Hương quận chúa có việc gì hay không, chính là sức ta không bằng người, không thể tận lực, đáng tiếc..." Trương Vinh Phương ngồi ở trong buồng xe, trong tay bưng một chén rượu sữa ngựa mới hâm nóng, thở dài một tiếng.

Hắn múc một thìa đậu xào kiểu Tứ Xuyên mới hâm nóng, đưa vào trong miệng, thoả mãn gật gù.

"Hương vị ngon quá."

Trần Hãn ở bên cạnh mỉm cười.

"Sáng sớm mới mua, tìm vài nhà mới tìm được nhà có vị ngon."

Hắn ta dừng một chút.

"Đúng rồi, đạo tử, ngài nói, chúng ta qua loa rõ ràng như thế, quận chúa thật sự không tính sổ sau khi chuyện xảy ra sao?" Hắn ta vẫn còn có chút lo lắng.

"Ngươi đã đủ tận lực, sợ cái gì. Người nên lo lắng chính là ta." Trương Vinh mới thản nhiên nói.

"Không phải trước đó ta đã dạy ngươi sao? Đi lên đừng tiếp chiêu, đứng sau lưng người khác, tiếng gào phải lớn, động tác phải chậm, vẻ mặt phải đúng cảm xúc. Sau đó gặp phải dư âm mau mau chạy tới va vào. Sau đó chả việc gì nữa mà ngã xuống đất, như vậy mới có thể tích lũy thương thế, cuối cùng là ngã xuống đất không dậy nổi làm nền cho tốt."