TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 643: Vây giết (4)

Nếu không phải hai người phối hợp rất tốt, e rằng trong mười mấy chiêu đã bị người này ung dung bắt được.

"Ban thưởng ngày hôm trước của quận chúa, hôm nay bản tọa xin trả nguyên số!" Người đánh lén kia cười dài một tiếng, hai chưởng đẩy hai người ra, lại nhào về phía Vĩnh Hương lần nữa.

"Ngăn cản hắn!" Vĩnh Hương quận chúa rống to bén nhọn, không chậm trễ chút nào mà xoay người trốn.

Nàng xoay người ra sức lao nhanh ra xa.

Linh Lạc còn lại dồn dập biến sắc, vứt bỏ đối thủ của mình, toàn bộ nhào về phía Thái Tinh Tử.

Nếu Vĩnh Hương có chuyện, những người bọn họ này gặp phải thiên nộ thì sợ là toàn bộ đều phải chết!

Nhưng rất rõ ràng, những Linh Lạc Siêu Phẩm vội vàng chạy tới hoàn toàn không phải đối thủ của người này. Chỉ thấy Thái Tinh Tử ung dung thoải mái như tản bộ, song chưởng nhanh đến gần như không nhìn thấy cái bóng giống như vẽ ra từng đường từng đường thái cực.

Chỉ cần có người chặn ở trước người, không đến mấy chiêu đã bị lão ung dung đánh trọng thương phải lui lại.

Ba tên Linh Lạc Siêu Phẩm chạy tới kịp thời, chớp mắt bị đánh lui. Hai người trong đó bị giết một lần, một người đứt hai tay.

Nếu không phải người xung quanh vây công quá nhiều, Thái Tinh Tử hoàn toàn có thể lấy dùng linh tuyến nuốt chửng, giết chết mấy người triệt để.

"Tất cả Siêu Phẩm, toàn bộ lên cho ta! Người ngăn cản người này có thưởng cao!"

"Người lâm trận không tiến, xử trí như đào binh, luận tội đáng chém!" Vĩnh Hương thấy Linh Lạc hoàn toàn không ngăn được đối phương, trong lòng càng thêm sợ hãi, vừa trốn vừa không ngừng la lớn mệnh lệnh trong miệng.

Bên phía Đại Linh, tất cả Siêu Phẩm nghe vậy, lúc này đều hơi biến sắc mặt.

Hai người bên cạnh Trương Vinh Phương khẽ cắn răng, đều chuyển hướng, bất đắc dĩ xông tới Thái Tinh Tử.

Ầm ầm ầm!

Tiếng súng dày đặc truyền ra liên tục, nhưng đã sớm bị Thái Tinh Tử né tránh.

Người này mắt sáng như đuốc, chỉ cần nhìn phương hướng người bắn nhắm vào là đã sớm tránh ra. Sau đó lại nhấc một người kỵ sĩ hắc giáp lên chặn trước người.

Hoàn toàn không có viên đạn nào có thể xuyên thấu qua thi thể kỵ sĩ hắc giáp, rồi tạo thành thương tổn cho hắn ta.

Rất nhanh, Linh Lạc Tuyết Hồng các cũng bị mấy chưởng đánh rơi nhẹ nhàng, ngã xuống tại chỗ, chờ đợi phục sinh.

Sau đó là võ nhân Siêu Phẩm bình thường xung quanh mới đến.

Trương Vinh Phương thấy cao thủ xung quanh đều xông tới, chỉ còn lại mình vẫn còn chậm rãi triền đấu ở nơi này.

Hắn cảm giác rõ ràng mình càng ngày càng dễ thấy.

Trong lòng không muốn bị Vĩnh Hương liên lụy, hắn quyết đoán chuẩn bị lùi lại rời đi.

Rất nhanh.

Mấy tên Siêu Phẩm mới di chuyển ra phía trước, hoàn toàn đều không thể chống đỡ đến năm giây đã bị đánh tan.

Một người bị giết tại chỗ, còn lại dồn dập trọng thương ngã xuống đất.

Thái Tinh Tử ra tay quá nhanh, chỉ vừa đối mặt, không phải Siêu Phẩm thì hoàn toàn là miểu sát.

Mà người đạt đến Siêu Phẩm, cũng chỉ chống đỡ nhiều hơn mấy chiêu, đã bị đánh đổ tư thế phòng ngự, hoàn toàn trọng thương ngã xuống đất.

Đảo mắt Thái Tinh Tử đã đuổi theo Vĩnh Hương chạy chậm hơn do vết thương.

Chỉ là khi Trương Vinh Phương chuẩn bị rút đi thì dư quang khóe mắt hắn lại nhìn thấy, Vĩnh Hương không chút do dự mà chạy như điên tới chỗ hắn.

"Trương Ảnh! Nhanh để Linh Lạc Tuyết Hồng các sau lưng ngươi đi ra chặn!" Vĩnh Hương thét to gọi lớn.

Nhìn khuôn mặt Thái Tinh Tử bình thường không có gì lạ kia, lại hiện ra tròng mắt kiên quyết sát ý.

Trương Vinh Phương không nói hai lời, lúc này đã nghĩ chuyển hướng chạy trốn.

"Ngươi dám chạy, trở lại ta sẽ bảo phụ vương trị tội ngươi!" Vĩnh Hương tức giận uy hiếp.

Tiếng gào kèm theo tiếng cười to của Thái Tinh Tử phía sau nàng.

Rất rõ ràng, nếu đối phương muốn giết người thì đã sớm giết, hắn ta là đang trêu đùa thôi.

Đùa giỡn Vĩnh Hương, từng bước một nỗ lực bức nàng đi vào đường cùng.

Trương Vinh Phương ngừng lại tại chỗ, nhanh chóng nhìn đến chỗ hai người Thái Tinh Tử.

Trong lòng hắn biết, coi như mình bạo phát toàn bộ lực lượng, xông lên tỉ lệ đại khái cũng không phải đối thủ của Thái Tinh Tử.

Nhìn thấy hai mắt ẩn giấu bao hàm sát ý của Thái Tinh Tử đang chuyển từ trên người Vĩnh Hương đến trên người mình.

Trương Vinh Phương nhịn xuống sát ý và lửa giận trong lòng, hét lớn một tiếng, xông tới hai người.

Oành!

Hắn mới lao ra cách mấy mét, vừa vặn một tên giáo chúng Bạch Thập giáo tán loạn chung quanh, bỗng lao ra từ mặt bên đánh vào bên người Trương Vinh Phương.

Phốc!

Trương Vinh Phương theo tiếng đổ xuống, hai mắt lộn ngược, mất đi ý thức. Khóe miệng còn chậm rãi tràn ra một tia máu tươi.

Hai tên giám hộ Tuyết Hồng các phía sau hắn, lúc này cũng không thể không xông lên phía trước, nghênh đón Thái Tinh Tử.

Dù như thế nào, bọn họ cũng không thể trơ mắt nhìn Vĩnh Hương bị người chặn giết.

Thấy cảnh này, Vĩnh Hương trợn mắt ngoác mồm.