TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 603: Lại đi (6)

Hầu hết đều loạng chà loạng choạng, tình huống không đúng.

“Độc?” Trương Vinh Phương phát hiện có gì đó không ổn trước tiên, nhìn về phía thị nữ đang cầm hộp thức ăn. Nữ tử khẽ mỉm cười, cơ bắp toàn thân bắt đầu nhanh chóng phồng lên.

Quần áo của nàng nứt toác, khuôn mặt vốn xinh đẹp phóng khoáng trước đây trong nháy mắt nổi lên những mạch máu. Chiều cao từ 1 mét 7 bỗng nhảy vọt lên đến 1 mét 8. Hai tay hai chân nhanh chóng phồng lên, trở nên lớn hơn.

“Chết đi!”

“Oành!”

Mặt đất nổ tung một cái hố nhỏ, thị nữ nhào về phía trước, hai tay mở ra ưng trảo, năm ngón tay sắc bén phát ra từng trận tiếng rít, chụp vào đầu của Trương Vinh Phương.

Một chiêu này cực kỳ nhanh, nếu bị đánh trúng, trong nháy mắt đầu của Trương Vinh Phương sẽ nổ tung như một quả dưa hấu.

Nhưng đang tiếc là một chiêu này lại thất bại. Móng vuốt rơi xuống một khoảng cách trước mặt Trương Vinh Phương. Trương Vinh Phương đã xoay người bỏ chạy, trong nháy mắt đã chạy xa hơn mười mét.

Nhưng đúng lúc này.

Trần Hãn ở bên cạnh rốt cục có phản ứng, gầm nhẹ một tiếng, tiến lên ngăn cản.

Oành!

Móng vuốt của thị nữ chộp vào ngực Trần Hãn, nhưng chỉ làm rách lớp da bên ngoài, là một Linh Lạc, toàn thân hắn ta đã được cường hóa rất nhiều, lực phòng ngự cực kỳ cao. Trừ khi dùng vũ khí hạng nặng hoặc súng đạn bắn, nếu không các chiêu số thông thường sẽ không gây ra bao nhiêu thương tổn.

Nhưng không đợi Trần Hãn kịp khôi phục.

Oành!

Một tiếng trầm đục vang lên, đầu của hắn ta bị một phát súng bắn trúng, phía bên phải khuôn mặt có thêm một lỗ máu thịt tròn.

Lỗ tròn xuyên qua đầu, có thể nhìn rõ vách núi xám xịt xa xa ở phía sau.

Thị nữ kia vậy mà lại có súng!

Nàng giơ tay định nhắm vào Trương Vinh Phương, nhưng đáng tiếc, nàng chưa kịp bắn tiếp thì A Nhất đã bất ngờ lao tới từ bên cạnh, đánh cực mạnh vào cánh tay phải của nàng ta, kèm theo tiếng răng rắc, xương cánh tay đứt gãy.

Nữ tử đang đối phó với Trần Hãn, hoàn toàn không để ý đến đòn tấn công bất ngờ của A Nhất, bị thương ngay tại chỗ.

Nàng ta hét lên, muốn đổi tay cầm súng, nhưng đã quá muộn. Trần Hãn túm lấy cổ họng nàng ta, cướp lấy khẩu súng, nhấc toàn bộ người lên.

“Đạo tử, giải quyết như thế nào?” Hắn ta quay đầu nhìn Trương Vinh Phương, lỗ súng trên đầu nhanh chóng khép lại, những sợi tơ mỏng nhanh chóng lấp kín, trở về hình dáng ban đầu.

Vừa rồi, hắn ta chậm vài hơi là bởi vì hỗn hợp độc dược, kết quả là suýt chút nữa phạm phải sai lầm lớn. Bây giờ đã phục hồi tinh thần lại, lập tức vô cùng sợ hãi.

Trương Vinh Phương cũng sợ hãi trong lòng. Tốc độ ra tay của nữ tử vừa rồi vượt quá A Nhị, ít nhất cũng là cao thủ Ngoại Dược ba lần.

Những các cao thủ này bất ngờ tấn công, trong khi những người còn lại bị chất độc làm chậm lại. May mắn là chính mình xử lý hợp lý, giả vờ như vậy là đủ. Nếu thực sự không thành công, chính mình không thể không bộc lộ thực lực chân chính để đối kháng.

Đến lúc đó, chính mình không thể giải thích được làm cách nào mà chỉ trong một thời gian ngắn, mình có thể đi từ Ngoại Dược một lần đến Ngoại Dược năm lần như hiện tại được.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Trương Vinh Phương trở nên lạnh lẽo nhìn về phía nữ tử vẫn đang giãy dụa kia.

“Giết.”

Trần Hãn lập tức dùng sức muốn bóp nát xương cổ của nữ tử.

“Dừng tay!”

Đột nhiên một bóng người nhanh như chớp xuất hiện bên cạnh Trần Hãn, tay điểm ra một cái.

Một luồng sức mạnh mãnh liệt bị đẩy ra, đánh vào cánh tay phải đang mềm nhũn Trần Hãn, thả lỏng ra.

Nữ tử cũng thoát khỏi trói buộc, rơi xuống đất.

“Bái kiến quận chúa.”

Trần Hãn đang định đánh trả, nhưng vừa nhìn thấy người đứng trước mặt chính là Vĩnh Hương quận chúa, toàn thân mặc y phục màu tím, lập tức vội vã ôm quyền hành lễ.

“Quận chúa có ý gì?”

Trương Vinh Phương hơi nhướng mày.

“Người này đột nhiên ám sát ta, lẽ ra phải bị giết ngay tại chỗ mới đúng. Tại sao ngài lại ngăn cản?”

Vĩnh Hương quận chúa liếc nhìn thị nữ kia.

“Người áo đen lúc trước không tìm được nguồn gốc, bây giờ khó khăn lắm mới bắt được một người sống, đúng lúc có thể tìm hiểu nguồn gốc, tìm ra hung thủ. Bị giết như thế này, không phải manh mối lại bị đứt đoạn sao?”

Hai mắt Trương Vinh Phương nhìn chăm chú đối phương, chỉ cảm thấy ánh mắt của Vĩnh Hương lạnh lùng, nghiêm nghị, không nhìn ra được ý tứ sâu xa nào khác.

“Người nữ tử này ám sát là ta. Nếu muốn hỏi, phải là ta hỏi mới đúng, phải không?”

“Người này ẩn núp trong đoàn xe của ta, theo lý bản quận chúa phải đích thân tra xét. Sao? Ngươi có ý kiến à?”

Giọng điệu của Vĩnh Hương bỗng trầm xuống. Tầm mắt hai người giao nhau, ngừng lại mấy hơi, Trương Vinh Phương đột nhiên mỉm cười.

“Nếu quận chúa đã khăng khăng như vậy, đương nhiên bần đạo sẽ tuân theo.

Chỉ là… kính xin quận chúa cho bần đạo một câu trả lời thuyết phục sau khi thẩm vấn rõ ràng.”