"Xích linh chi trăm năm? Có thì có, có điều…" Thẩm Chiết Vân gật đầu, nhắm mắt suy nghĩ một chút.
"Hàng tồn, hẳn còn có ba cây, chỉ là trước đó không lâu đều có người đặt trước rồi.
Nếu như đạo gia không cấp bách, khả năng phải đợi thêm một khoảng thời gian. Bọn ta có thể điều hàng từ những phân bộ khác."
Không hổ là cửa hàng lớn nhất, quả nhiên là cần cái gì có cái đó.
Trương Vinh Phương gật đầu.
"Vậy điều hàng thì cần mất bao lâu? Phiền ngài hãy mau chóng, ta cần dùng gấp, giá tiền thương lượng là được."
Thứ hắn cần hàng đầu hiện giờ là dược liệu đạt tiêu chuẩn. Sau đó ngược lại là có thể dùng điểm thuộc tính bù đắp.
"Cái này, có lẽ ta phải hỏi xong rồi mới có thể cho ngài câu trả lời chắc chắn, có điều theo ta được biết, đợt thuốc đầu tiên sợ rằng phải vào hai tháng sau." Thẩm Chiết Vân trả lời.
"Hai tháng…" Trương Vinh Phương hơi nhíu mày.
Thời gian có hơi dài quá...
"Đạo gia có điều không biết, xích linh chi tự nhiên luôn luôn là một trong những loại thuốc quan trọng mà các quý nhân ưa thích.
Có thể trị khí huyết hư thiếu, mệt mỏi mất sức, có hiệu quả rất tốt với rất nhiều tâm bệnh.
Thế nên trên cơ bản đều có bao nhiêu bị đặt bấy nhiêu. Rất khó có hàng tồn." Thẩm Chiết Vân trả lời.
"Ta hiểu rồi, có thể hỏi một câu là, mấy hàng tồn của các ngươi được đặt lúc nào không?" Trương Vinh Phương đột nhiên hỏi.
"Khoảng chừng nửa tháng trước đi." Hiển nhiên Thẩm Chiết Vân có trí nhớ rất tốt.
"Nửa tháng trước…" Trong lòng Trương Vinh Phương mơ hồ đoán được. Trong đầu hiện lên khuôn mặt béo cười tủm tỉm của sư tôn Sùng Huyền.
Rời khỏi Chúng Huệ hành, hắn lại không cam lòng đi mấy dược hành lớn còn lại.
Đáp án lấy được, thế mà lại đều giống như chỗ Thẩm Chiết Vân.
Tất cả xích linh chi trăm năm đều bị đặt trước.
Rơi vào đường cùng, hắn chỉ đành phải trở về.
Mới đến lầu nhỏ, Trương Vinh Phương đã nhìn thấy sư phụ Sùng Huyền cười tủm tỉm ngồi ở ban công lầu ba, uống chút rượu, ăn hạt dưa và thịt bò kho.
"Quay về rồi?" Nhạc Đức Văn cười tủm tỉm nói.
"Đệ tử bái kiến sư tôn." Trương Vinh Phương bất đắc dĩ chắp tay khom lưng hành lễ.
"Đã hiểu chưa?" Nhạc Đức Văn nói.
"... Đệ tử..." Trương Vinh Phương không phản bác được.
"Xem ra là đã hiểu. Cái đầu nhỏ của ngươi, không biết cả ngày đang suy nghĩ gì." Nhạc Đức Văn đứng dậy, chắp tay sau lưng, vỗ vỗ bả vai đồ đệ.
"Làm người cần phải chú ý một một lòng. Tu đạo cũng là như thế. Cứ chần chừ, lúc nghĩ võ, lúc nghĩ văn, cả đời ngươi chỉ có chút thời gian như vậy sẽ không đủ."
"Đệ tử đã hiểu."
"Ngươi đã hiểu cái rắm. Mỗi ngày tìm chủ dược Kim Thiềm công khắp nơi, thiên phú tốt như vậy mà lại không dùng trên chính đạo. Ngay cả lúc trước Nguyệt Vương đời thứ hai cũng luyện mình cho chết luôn rồi, ngươi tính là cái gì? Cho là mình còn mạnh hơn tổ sư sáng tạo công pháp như hắn?" Nhạc Đức Văn không chút khách khí nói.
"Vốn dĩ ta cho là tiểu tử ngươi hiểu chuyện hơn tên nhóc Tiểu Chí kia, hiện tại xem ra cũng đều gây chuyện cả." Lão ta nghĩ mà trái tim mệt mỏi.
Quả nhiên là Trương Ảnh kiên nhẫn, tìm thuốc khắp nơi, chưa từ bỏ ý định.
Chẳng qua còn may là lão ta phát hiện sớm.
Chỉ cần có một ngày vẫn còn lão ở đây, tiểu tử này đừng muốn đi mân mê Kim Thiềm công gì.
Luyện một tầng còn chưa đủ, còn không nghe lời muốn luyện tầng thứ hai? Muốn chết cũng không cần phải làm như vậy!
Luyện thêm mấy tầng thì người cũng phế đi!
"Sư tôn." Trương Vinh Phương cười khổ, muốn nói chuyện, nhưng lại không biết nên nói như thế nào.
"Được rồi, sau đó hồi tâm ngoan ngoãn. Ta đã chào hỏi với bên ngoài. Về sau không ai tìm ngươi gây phiền toái. Về sau ngươi thực sự không phải Linh Sứ gì cả, mà là đạo tử Thiên Bảo cung ta." Nhạc Đức Văn xua tay.
"Đệ tử tuân mệnh" Trương Vinh Phương bất đắc dĩ, chỉ có thể đáp lại.
Bất kể từ góc độ nào, hắn đều không có lý do tiếp tục luyện Kim Thiềm công nữa.
Dù sao hắn không thể nói chuyện mình không sợ mạng bị hao tổn giống người khác ra.
"Đúng rồi, còn nói một chuyện, vi sư còn có một đệ tử, ngươi phải gọi là sư huynh. Chẳng qua tu vi hắn hơi kém chút, ngươi đừng bắt nạt hắn. Tính tình tiểu tử có hơi mềm yếu."
Nhạc Đức Văn hơi thu lại giận dữ, vỗ vỗ tay.
Rất nhanh, phía bậc thang lại có một người chậm rãi đi tới.
Người vừa tới có dáng người thon dài cân xứng, khuôn mặt tuấn lãng, hai mắt trong sáng, rõ ràng là Trương Thanh Chí thỉnh thoảng gặp mặt với Trương Vinh Phương.
"Tiểu Chí, gặp mặt sư đệ ngươi một lần. Về sau hai người các ngươi phải cùng ủng hộ giúp đỡ nhau, có biết không?" Nhạc Đức Văn căn dặn.
"Cái này... Thì ra Trương Ảnh huynh lại là đệ tử sư tôn mới thu." Trương Thanh Chí lộ vẻ bất ngờ.
Trương Vinh Phương cũng hơi bất ngờ, chẳng qua coi như hợp tình lý.
Ban đầu khi hắn nhìn thấy Trương Thanh Chí, đã cảm giác được người này không giống người bình thường, trừ có hơi yếu nhược ra, các phương diện còn lại cũng không tồi.