Nhưng là bởi vậy, trong mắt rất nhiều đạo môn chi nhánh còn lại, Chân Nhất một mực không tính là chính thống.
Bởi vì nó không phù hợp ý nghĩa chính khi tu hành của đạo môn - thanh tĩnh vô vi tinh yếu.
Thế nên, Chân Nhất giáo cùng Tây tông tranh nhau, là xu thế tất nhiên.
Nhạc Đức Văn chỉ cần đốt một mồi lửa ở phía sau, đẩy nhẹ một cái...
Đại Đô, Phúc Đức môn.
Dưới tường thành đá xám khổng lồ, một cánh cổng hình vòm, cao tới hơn mười mét đang có dòng người xe ngựa liên miên không ngừng vào vào ra ra.
Hai bên cổng có thương nhân đến từ nơi xa đẩy xe, cõng quang gánh lớn tiếng rao hàng.
Trên cổng thành là một sân trời hình nửa vòng tròn khổng lồ.
Từng đội cung binh nỏ binh đeo vũ khí qua lại tuần tra ở phía trên.
Trương Vinh Phương mặc đạo bào Thiên Bảo cung, ngồi ở trong xe ngựa, chậm rãi tiến vào thành trì.
Ngoài xe tiếng người ầm ĩ khắp chốn, còn có tiếng kêu của con ngựa con lừa các loại.
Hắn sờ túi tiền, xuyên qua cửa sổ xe nhìn ra phía ngoài.
Xe ngựa đi qua tường thành xám xịt cao to vừa dày vừa nặng, tiến vào một con đường đá trắng đủ để cho tám xe ngựa chạy song song.
Con đường lấy bụi cây xanh biếc chia làm hai bên, một mặt đi đến bên trong, một mặt ra bên ngoài.
Trên hai bên đường, có lối đi bộ cho người qua lại.
Hai bên mặt đường, phòng ốc trụ đỏ ngói xám tường đá liên tiếp với nhau, nối thành một mảnh.
Dưới mái hiên uốn nhọn, thỉnh thoảng có ổ chim én ổ bồ câu hiện lên.
"Đạo gia, có cần dẫn đường không? Một lượng bạc là có thể một ngày!"
"Đạo gia, ta chỉ cần tám đồng tiền lớn một ngày, chọn ta!"
"Đạo gia..."
Đằng sau thùng xe rất nhanh đã có nhiều người nhắm mắt theo đuôi.
Cũng không biết những ngững đó làm sao nhìn ra được Trương Vinh Phương là người bên ngoài.
Trương Vinh Phương không để ý bọn họ, nhìn đường cái không thấy điểm cuối trước mắt.
Người da trắng, người da đen, mắt xanh, mắt đen, mắt đỏ, nhiều loại người lui tới.
Nơi có thể nhìn thấy, trong mấy người hát rong ôm nhạc khí còn có người kéo đàn violin, dùng chân bàn làm nhạc đệm.
Hai người Hồ Tây một nam một nữ nhảy điệu clacket đi lòng vòng, chống nạnh, thỉnh thoảng cố sức vỗ tay phát ra tiếng giòn vang.
Nữ hài mắt xanh da trắng, tóc vàng và váy ngắn theo dáng người xoay tròn, thỉnh thoảng vung lên lại hạ xuống.
Dẫn tới xung quanh không ngừng truyền đến tiếng trầm trồ khen ngợi và bỏ tiền.
Trương Vinh Phương thu hồi ánh mắt, chỉ mới vào thành chưa tới trăm mét, hắn đã nghe được không dưới bốn loại ngoại ngữ.
"Đạo gia, bây giờ đi đâu?" Người đánh xe cao giọng hỏi.
"Dược hành lớn nhất Đại Đô, Chúng Huệ hành." Trước khi đến, Trương Vinh Phương đã sớm nói rõ mục đích của mình hỏi ý kiến rõ ràng.
Trương Thanh Chí cảm thấy trong lòng mình có lỗi vì không kiếm đủ dược liệu Trương Vinh Phương cần, thế nên sưu tập không ít tư liệu phương diện này vì hắn.
Đến cả bản đồ đơn giản đều làm một tấm.
"Rõ!"
Phu xe lĩnh mệnh, tăng tốc độ xe nhanh hơn.
Ngoặt qua một cung đường, đi qua mấy cái ngã ba
Khiến cho Trương Vinh Phương đều có chút say, nửa giờ sau, xe ngựa mới dừng lại trước một thương hội phồn hoa náo nhiệt.
Cửa hàng thương hội chiếm cứ gần trăm mét trên phố, một hàng cửa đỏ kính mở ra.
Không ngừng có xe đẩy nhỏ chở dược liệu vào vào ra ra.
Có trên xe đẩy thậm chí chất đống bao dược liệu năm đến sáu mét, giống núi nhỏ.
Trương Vinh Phương phân phó vài câu, cho xe ngựa đi tìm chỗ đậu xe, mình thì xuống xe đứng ở trước cửa hàng.
Mới xuống xe, liền có hỏa kế đội cái mũ xám, một bộ áo xám ngắn tay tiến lên nghênh tiếp.
"Vị Đạo gia này muốn mua thuốc à? Ôi, lại là đạo gia của Thiên Bảo cung, thất kính thất kính, đạo gia mời vào bên trong.
Chúng Huệ hành bọn ta chính là cửa hàng buôn bán dược liệu lớn nhất cả Đại Đô, bất luận ngài muốn cái gì, đều là cái gì cần có đều có!"
Hỏa kế này hơi có ánh mắt, nói mấy câu liền nhận ra lai lịch của Trương Vinh Phương.
Rất nhanh, Trương Vinh Phương đã được dẫn vào trong cửa hàng.
Sau khi vào cửa, là một căn phòng cao lớn đả thông hai tầng.
Hai bên có thang lầu xoắn ốc lên tới lầu hai.
Sau khi hỏi xong, hỏa kế dẫn Trương Vinh Phương tới một tĩnh thất trong lầu hai.
Mới ngồi xuống không được hai phút thì lập tức có thị nữ đưa lên trà, đĩa trái cây. Một nam tử trung niên có trán cao bóng, đầu hơi hói, trên lưng đeo một chuỗi túi tiền, bước nhanh vào cửa.
Sau khi vào cửa, người này tức khắc ôm quyền với Trương Vinh Phương.
"Bỉ nhân Thẩm Chiết Vân, chính là quản sự cửa hàng, nghe nói đạo gia muốn mua linh chi trăm năm?"
Trương Vinh Phương đánh giá người này.
Đối phương có khuôn mặt phổ thông, trong đôi mắt mang theo vẻ khôn khéo và mệt mỏi, tay áo cánh tay vén lên, lộ ra cơ thể rắn chắc.
Vừa vào cửa, đã mang đến khí tức dược liệu pha tạp.
"Đúng thế, bần đạo Càn Khôn, cần mua một gốc xích linh chi trăm năm, không biết quý tiệm…"