TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 464: Vào rừng (2)

Cung Sơ Nhân vốn định ở chỗ này ba năm, trên đời này làm sao lại có chuyện trùng hợp như vậy được?

*

*

*

Hai đội ngũ săn tiền thưởng khác, trong đó có một đội ngũ của Triệu Địa Hổ.

Sau khi tách khỏi Chính Minh hội đã nhanh chóng tìm kiếm và tản ra phía bên trái trong khu rừng.

Triệu Địa Hổ nắm chặt thanh loan đao trong tay, rút ra khỏi vỏ, cảnh giác đi dò xét xung quanh.

Không một chút nào dám lơi là cảnh giác.

Bây giờ hắn ta đã hơn bốn mươi tuổi, thực lực không mạnh lắm, chỉ là tam phẩm, nhưng mỗi lần đều có thể sống sót đến cuối cùng chính là dựa vào việc chưa bao giờ buông lỏng cảnh giác và cẩn thận này.

“Hổ ca, sao ngươi lại căng thẳng như vậy? Chúng ta có nhiều người như vậy, còn có Chính Minh hội ở phía trước. Có gì mà phải sợ?”

Đội ngũ phó An Song Hồng ở bên cạnh thoải mái cười nói.

“Hành động của Bóng trong rừng kia trước giờ luôn có quy luật, cực kỳ ít xuất hiện sai. Chúng ta đã đi vào thời gian an toàn, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Ngài cứ yên tâm đi!” An Song Hồng không tán thành việc đội ngũ trưởng cẩn thận như vậy.

“Đã thành thói quen rồi, nhiều năm như vậy, không thay đổi được.” Triệu Địa Hổ cảm khái lắc đầu.

Với Niêm Hoa đao pháp, thủ đoạn của hắn ta tưởng chừng như thẳng thắn thoải mái nhưng thực tế lại biến hóa khéo léo, cực kỳ thích hợp với tính tình của hắn ta.

Điều này cũng nói rõ tuy hắn ta chỉ là tam phẩm, nhưng có thể thông qua đao pháp, phát huy thân thủ thực chiến có thể so sánh với tứ phẩm.

“Hổ ca, ngươi chỉ là quá căng thẳng, ngày thường cũng không gần nữ sắc... Lớn tuổi vậy rồi, còn tích góp nhiều tiền như vậy...” An Song Hồng chưa kịp nói hết lời đã bị tiếng hét cách đó không xa cắt ngang.

Cả hai người đều giật mình, vội quay lại nhìn theo hướng phát ra âm thanh.

Trong rừng Âm Hoè.

Một bóng người cao lớn mặc đạo bào màu đen đang từ từ rút thanh kiếm sắt ra khỏi ngực một người.

Máu từ vết thương trào ra, chảy tràn cả một mảng lớn trên thân cây, ngọn cỏ.

“Là cái Bóng trong rừng kia! Không phải hắn ta không ra ngoài ban ngày sao? Bây giờ không phải thời điểm an toàn sao?”

“Chạy trốn đi!”

“Tản ra chạy!”

“Chạy cái gì mà chạy, hắn ta chỉ có một mình, đem hết thủ đoạn đen ra dùng đi!”

Triệu Địa Hổ giận dữ gầm lên, cầm đao lao về phía Thiết đạo nhân.

Sau khi bị hắn ta mắng như vậy, có hai người lập tức thu hết can đảm, lấy túi phấn độc từ trong túi đeo lưng ra, ném phủ đầu về phía Thiết đạo nhân.

Bụp bụp hai tiếng trầm đục vang lên.

Túi phấn phát nổ, nhưng nó lại đập vào hư không.

Hai người một trước một sau, đột nhiên bị Thiết đạo nhân áp sát, một người một kiếm, tạo thành hai chữ Y từ trên xuống dưới.

“Dầu hỏa! Dầu hỏa chuẩn bị sẵn đâu rồi? Tạt đi!” An Song Hồng hoảng sợ rống to, lấy túi dầu ở thắt lưng ra, tạt về phía Thiết đạo nhân.

Khi túi dầu ở giữa không trung, nàng chủ động chém vỡ nó, một mảng dầu hỏa lớn bắn tung tóe ra ngoài.

Nhưng loại tấn công tầm xa này rõ ràng đã bị Thiết đạo nhân tránh được.

An Song Hồng hét lớn một tiếng, dùng hết sức chém vào đối phương.

Nàng triển khai đao pháp, muốn bộc phát tuyệt sát. Phối hợp với Triệu Địa Hổ ở phía sau ra tay châm lửa.

Chỉ là mới đi được hai bước, nàng bỗng bàng hoàng phát hiện lúc này Triệu Địa Hổ vừa mới lao lên đã biến mất không còn bóng dáng.

Xì xì!

Thiết đạo nhân đột nhiên xuất hiện bên cạnh nàng, một kiếm đâm thủng eo nàng, rút ra, rồi đuổi theo những người khác...

Chẳng bao lâu, phần lớn đội ngũ của Triệu Địa Hổ và những tán nhân thêm vào này đã chết hơn một nửa.

Chỉ một số ít còn lại, bỏ chạy về phía đội ngũ Chính Minh hội.

*

*

*

“Âm thanh gì vậy?”

Ôn Thiếu Đông dừng lại, quay đầu nhìn về một hướng trong rừng.

Lần này hắn ta đến đây, để đề phòng Thiết đạo nhân, đã đặc biệt chuẩn bị vũ khí đặc biệt.

Vì lần thăm dò trước không thành công, hắn ta đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng đã nghĩ ra một phương pháp bí mật có thể khống chế Thiết đạo nhân.

Bây giờ, nếu gặp phải loại nguy hại này, đã đến lúc báo thù rửa hận cho các sư huynh đệ!

Nghĩ đến đây, trong mắt Ôn Thiếu Dương lóe lên một tia sắc bén.

Dưới sự sắp xếp của hắn ta, đội ngũ Chính Minh hội nhanh chóng xếp thành hàng, bày trận, hướng về phương hướng phát ra âm thanh.

Trương Vinh Phương đứng ở phía sau, cũng nhìn về hướng đó, suy tư.

Bây giờ hắn đã là thập phẩm, ngũ quan hơn hẳn người thường, cảm giác cũng mạnh hơn Ôn Thiếu Đông rất nhiều.

Lúc này, hắn có thể nghe thấy rõ ràng một tiếng bước chân nặng nề đang nhanh chóng tiến đến nơi này.

Tay hắn chậm rãi nắm chặt tay cầm Nguyệt Luân sau lưng, sắc mặt hơi trầm xuống. Đã chuẩn bị sẵn sàng động thủ.

Lần này, không đưa thuộc hạ của Kim Sí lầu vào, là vì cân nhắc đến việc nếu dẫn thêm người vào còn phải bảo vệ, chỉ thêm vướng víu.