TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 212: Trở về

"Đừng lo lắng, ta đã kiểm tra Dương gia rồi. Dương gia trước giờ buôn bán nhỏ ở huyện, thu mua luôn là đến Đàm Dương, quê quán ở trấn Húc Dương. Chẳng qua là ba nơi này. Ta lần theo điều tuyến này để tìm, và cuối cùng cũng tìm ra manh mối."

Hồng Cẩu Vương cười nói: "Đến lúc đó, chúng ta hai bên cùng nhau bắt, nếu không trực tiếp giải quyết được Trương Hiên, chúng ta sẽ dùng đầu bên này uy hiếp tính mạng của gia đình con dâu và đồ đệ, luôn luôn có một con đường có thể vượt qua."

Triệu Việt Đình mỉm cười gật đầu, trong lòng cũng yên tâm.

Cái gọi là Chấn Dũng quân này thực sự đã được định sẵn để thất bại ngay từ đầu.

"Vậy thì khi nào hắn sẽ động thủ?"

“Thời gian ấn định là ba ngày sau, hắn sẽ mang đầu của Trương Hiên tới tìm chúng ta.” Hồng Cẩu Vương cười nói.

*

*

*

Sáng sớm hôm sau, trời hừng sáng.

Cổng thành Đàm Dương từ từ mở ra.

Một nhóm nhỏ người ngựa lẫn vào trong đội ngũ đi ra khỏi thành, xếp hàng để kiểm tra văn điệp, rời khỏi cổng thành.

Có sáu người trong đội, bao gồm cả Trương Vinh Phương.

Dẫn đầu là Trần Quốc Thảo râu ba chỏm, và một nữ tử khác tên Tiểu Hoan.

Hai người dường như là phu thê, Trần Quốc Thảo thì gầy, còn Tiểu Hoan thì ngũ đại tam thô, một cánh tay có thể to bằng chân của phu quân nàng.

Ba người còn lại là ba người mà Trương Vinh Phương đã từng thấy trước đây.

Sau khi rời khỏi thành, không ai trong đội lên tiếng, nhưng sau khi cẩn thận kiểm tra hành lý, bọn họ rời khỏi đường cái, đi bên trái đi vào một con đường mòn.

Từ sáng đến trưa, đoàn người lấy nước bên suối và nghỉ ngơi bên một con suối.

Trần Quốc Thảo và thê tử, người dẫn đầu đội, ngồi sang một bên, bốn người còn lại nghỉ ngơi riêng.

Không ai có thời gian rảnh rỗi để ý ai cả.

Lúc này, tốn không ít tiền để trở về Hoa Tân, sự thấp thỏm và lo lắng của mọi người gần như là lộ rõ trên mặt.

Trương Vinh Phương cũng lấy từ trong túi ra một quả trứng luộc chín, bóc vỏ rồi ăn, thỉnh thoảng uống một hớp trà sữa.

Trà sữa này có thêm rất nhiều đường, kê, gạo nếp đen.

Mùi vị rất êm dịu, không khác mấy so với trà sữa đã uống ở kiếp trước. Thậm chí còn êm dịu hơn. Tốt nhất nên dùng để chống đói và bổ sung dinh dưỡng.

Hắn cau mày, suy nghĩ về những gì nên làm ở huyện Hoa Tân.

Bên kia đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Nghĩa quân sẽ xử trí huyện thành như thế nào? Làm sao để nhanh chóng tìm được sư phụ và sư huynh?

Tất cả những điều này cần được xem xét trước.

Trần Quốc Thảo và Tiểu Hoan ngồi cách đó không xa, bên cạnh một tảng đá lớn, đang nhấm nháp bánh kếp hành lá trên tay.

“Chúng ta còn bao xa?” Tiểu Hoan hỏi.

“Vẫn còn sớm, cho dù đường mòn có nhanh hơn, thì ít nhất cũng phải đến tối mai mới đến nơi.” Trần Quốc Thảo lắc đầu.

“Vậy thì nhóm lửa ở đâu?” Tiểu Hoan xoa xoa tay, cảm thấy hơi lạnh.

“Một lát nữa đến Hạ Hồi Câu liền có thể, đừng nói vội.” Trần Quốc Thảo kiên nhẫn đáp.

"Được thôi."

Đến đây, cả hai đã không còn trò chuyện nữa, tự mình ăn bánh với túi nước.

Nghỉ ngơi một lúc, đoàn tiếp tục lên đường.

Trần Quốc Thảo và Tiểu Hoan dẫn đầu, những người còn lại đi theo phía sau.

Chỉ là không ai để ý, hai phu thê họ vừa đi, vừa giao tiếp bằng mắt với nhau.

Thực tế, ngay từ đầu, hai đối tượng này đã lên kế hoạch dùng chiêu bài dẫn đường để lừa đảo thu phí giá cao.

Xét cho cùng, huyện Hoa Tân hiện đang trong một cuộc nổi dậy hỗn loạn, và mạng người giống như một cây cải.

Hai người vốn định rời khỏi Đàm Dương, nhưng do không có tiền đi lại nên đã nghĩ ra cách giao dịch, sau đó nhân cơ hội đánh lén khi đưa người đi dã ngoại, rồi lấy tiền của họ, nhân cơ hội rời đi, đến một nơi khác để làm lại cuộc đời.

Và quan trọng nhất.

Hai người họ thực sự không biết làm thế nào để đến huyện Hoa Tân.

Căn bản cũng không biết con đường mòn đến Huyện Hoa Tân là gì.

Họ chỉ nhằm vào hướng chung và đi dọc theo con đường thu hái thảo mộc mà họ đã đi trước đó.

Dù sao thì họ cũng không biết đường, và càng ít có khả năng những kẻ ngốc đứng sau họ biết.

Miễn là phương hướng đại khái là giống nhau, tùy tiện lừa gạt liền xong chuyện.

Trong đất rừng nặng nề u ám.

Trương Vinh Phương đi ở đằng sau cũng chú ý một số điểm dị thường của hai người.

Chẳng qua hắn tự xưng là võ công cao cường, cho dù hai tên này dám làm ra chuyện xấu gì thì hắn đều có thể cường ngạnh trấn áp xuống.

Chỉ cần cuối cùng có thể đến được huyện Hoa Tân, chuyện gì khác cũng đều không đáng kể.

Đoàn người yên lặng chạy đi, sắc trời dần dần mờ tối xuống.

Trương Vinh Phương nhìn sắc trời, có vẻ như trời sắp mưa. Trời u u ám ám, mây đen đè nặng trên đỉnh đầu.

"Trần gia huynh đệ, trời đã sắp tối rồi, nên tìm một chỗ nghỉ ngơi thôi. Nếu không lát nữa trời mưa thì sẽ phiền phức đấy." Hắn nhắc nhở.