Lúc trước khi sử dụng Linh Xà thân pháp, hắn lờ mờ cảm thấy sự phối hợp của nhiều loại võ công dường như có tác dụng tăng cường rất tốt.
Thùng thùng thùng.
Đến giữa trưa, bỗng có tiếng gõ cửa từ ngoài truyền vào.
“Xin hỏi Trương Ảnh, Trương đại nhân có ở đây không?”
Có người cất tiếng gọi.
Trương Vinh Phương dừng diễn luyện, bước tới, kéo chốt cửa, mở cửa.
Có hai người đứng ngoài cửa.
Một nam tử phía trước đội một chiếc mũ tròn màu đen khảm ngọc bích, mặc trường bào bằng gấm màu đỏ sẫm, trên cổ đeo một chuỗi hạt hổ phách dài.
Nam tử ở phía sau ăn mặc trang phục người hầu toàn thân đen trắng, thái độ cung kính, rõ ràng là một người hầu.
“Có phải Trương Ảnh, Trương đại nhân trước mặt không?” Nam tử mỉm cười, chắp tay nói: “Ta là Cảnh gia Cảnh Trường Sinh sống gần đây. Vài ngày trước, nghe nói Trương đại nhân chuyển đến đây, nhưng tiếc là bây giờ mới có cơ hội để đến nhà bái phỏng. Thực là hổ thẹn.”
“Hóa ra là Cảnh tiên sinh, xin hỏi vì sao tiên sinh lại tới đây?” Trương Vinh Phương nghĩ kỹ lại, cảm thấy đây là lần đầu tiên mình nhìn thấy hai người này.
“Là như vậy. Nghe nói Trương đại nhân vừa mới chuyển thành chính thức, chưa có đất ruộng tốt dưới danh nghĩa. Cảnh mỗ này bất tài, trong nhà vừa vặn có một số ruộng tốt có thể tặng cho đại nhân...”
Cảnh Trường Sinh nở nụ cười, thi lễ nói.
Vừa nói ra những lời này, Trương Vinh Phương đã lập tức hiểu ý của hắn ta.
Đây là muốn trực thuộc.
Hắn suy nghĩ một lúc, rồi mời hai người vào trong sân ngồi.
Sau một hồi nói chuyện, hai người đã nhanh chóng thương lượng xong. Cảnh gia sẽ tặng mười mẫu ruộng tốt, để đổi lấy hai trăm mẫu ruộng trực thuộc danh nghĩa Trương Vinh Phương xem như miễn thuế ruộng.
Việc miễn thuế cho quan chức này không phải là vô cùng vô tận, mà là có hạn mức tối đa.
Cấp bậc quan chức khác nhau có các hạn mức miễn trừ tối đa khác nhau.
Ví dụ, hiện tại Trương Vinh Phương được coi là quan chức cấp thấp nhất, có thể miễn thuế hai trăm mẫu đất.
Đồng thời, các thành viên trực hệ của gia đình cũng có thể được miễn nghĩa vụ quân sự bắt đi lính, đi lao dịch vân vân và mây mây. Trừ bỏ các loại thương thuế buôn bán như trước, phần lớn các loại thuế lao dịch còn lạ, trực hệ đều có thể miễn trừ.
Sau khi hai người thương lượng xong, nhanh chóng ký vào khế ước Cảnh Trường Sinh mang đến, mỗi người đều đè dấu tay của mình lên.
Thân phận Trương Ảnh mà Trương Vinh Phương sử dụng bây giờ không phải là hư cấu, mà là một con người thật do Trương Hiên thực sự kết hợp tất cả các phương diện tư liệu để tạo ra.
Nói cách khác, nếu hắn đồng ý quên đi thân phận trước đây của mình, hắn có thể hoàn toàn dùng thân phận Trương Ảnh này để sống.
Sau khi ký khế ước, Cảnh Trường Sinh lập tức cảm thấy tâm tình khoan khoái dễ chịu.
Cảnh gia của hắn là một gia tộc thương nhân mới phất lên, chuyện phiền lòng nhất chính là những thứ thuế cao này. Bây giờ, tìm được một vài vị quan chức mới lên thích hợp để trực thuộc miễn thuế, cuối cùng cũng là một vấn đề đáng quan tâm.
Lo xong chuyện đất ruộng, lúc này hắn ta nhìn trang trí xung quanh nơi ở của Vinh Phương.
“Không ngờ rằng rõ ràng bổng lộc mỗi tháng của Trương đại nhân không ít, vậy mà vẫn sống kham khổ như vậy. Thực sự rất đáng ngưỡng mộ.”
“Cảnh tiên sinh quá khen rồi. Tại hạ chỉ lười xử lý quá nhiều việc vặt vãnh thôi.” Trương Vinh Phương cười giải thích.
“Bây giờ Trương đại nhân mới chỉ hai mươi bốn hai mươi năm tuổi, còn trẻ đầy triển vọng như vậy, xin hỏi đại nhân đã lập gia đình chưa?” Hai mắt Cảnh Trường Sinh sáng rực, trong lòng đã có tính toán.
Gia đình hắn ta có bốn năm nữ nhi, một đứa mười bốn, một đứa mười sáu, vừa vặn có thể sắp xếp gặp gỡ, có lẽ...
Cho dù không được thì vẫn có mấy đứa cháu gái tư sắc không tệ, có thể giới thiệu thử, dù sao làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật.
Trương Ảnh này tuổi còn trẻ mà đã có đạo tịch, còn là quan chức, nghe nói còn có quan hệ cá nhân với Trương gia của Hình Ngục, có thể nói là tương lai đầy hứa hẹn.
Đặt cược trước ngay bây giờ, nói không chừng có thể là một may mắn lớn trong tương lai.
“Ta chưa lập gia đình.” Trương Vinh Phương thản nhiên nói: “Nhưng bây giờ ta một lòng tu hành võ học, không có hứng thú với phương diện này.”
“Vậy cũng không được. Bây giờ Trương địa nhân đã trở thành quan chức chính thức, đã tạo dựng căn cơ truyền thừa cho gia đình. Sau này chức quan thừa kế nghiệp cha, một đời lại một đời, sẽ là nền tảng của thịnh vượng của gia tộc.”
“Hơn nữa, hai tay khó địch lại bốn tay. Thế đạo này nếu trong nhà có thêm mấy người, người khác cũng không dám đến cửa bắt nạt.”
Lời nói của Cảnh Trường Sinh cũng đại diện cho tâm lý của những người bình thường ở thế đạo này.
“Lời này có ý gì?” Trương Vinh Phương im lặng, lên tiếng hỏi.