Cho đến xế chiều chạng vạng, hắn mới đi ra từ trong phòng.
Các đội viên Đội Chín không có ai ở đây cả.
Vừa lấy được một số tiền ngoài ý muốn, hẳn là cả đám đều đi ăn mừng.
Trương Vinh Phương thản nhiên đi ra tiểu lâu, chào hỏi với mấy vị đội trưởng còn lại. Hắn đi hướng cửa lớn của Hình Ngục bộ.
"Trương Ảnh đội trưởng dừng bước."
Bỗng một giọng nói vang tới.
Trương Vinh Phương đưa mắt nhìn qua thì thấy tổng đội Trương Hướng Dương và một văn sĩ trung niên để râu dài ba tấc cùng đi về phía mình.
"Bái kiến tổng đội." Trương Vinh Phương vội vàng hành lễ.
"Hiện giờ Trương đội qua tuổi hai mươi, nhà không có gia trưởng, hẳn là đang một thân một mình ở đây đúng không?" Trương Hướng Dương cười hỏi.
"Không, hiện giờ thuộc hạ đang ở đội của của Đội Chín."
Đội cư chính là tiểu lâu của Đội Chín kia.
"Vậy thì không được, vì sao không tự mình ở bên ngoài? Đội cư chỉ dùng để ở khi đến nhiệm vụ phong bế thôi, trong đó làm gì có cảm giác của nhà?" Trương Hướng Dương cười nói.
Văn sĩ trung niên bên cạnh hắn ta thì mỉm cười quan sát Trương Vinh Phương, cũng không nói chuyện.
Trương Vinh Phương bị văn sĩ kia nhìn đến rùng cả mình, có chút không được tự nhiên.
"Đại nhân nói chí phải, thuộc hạ cũng đang suy nghĩ có nên đi ra ngoài ở một mình hay không, chỉ là mấy căn nhà bên ngoài ấy, muốn mua thì vẫn còn hơi mắc."
"Lấy bổng lộc hiện giờ của ngươi, hẳn là không thành vấn đề. Huống hồ, bây giờ ngươi chuyển chính thức, cũng có thể rất nhanh sẽ có người tới tìm ngươi." Trương Hướng Dương cười nói.
Trương Vinh Phương nghe vậy có chút không hiểu.
Nhưng vẫn tùy ý hàn huyên vài câu với tổng đội rồi cùng ra ngoài rời khỏi.
Dựa theo sinh hoạt cũ, hắn lại đi qua chỗ Vương Bố Đức học tập phù pháp.
Chẳng qua hiện nay hắn đã nắm giữ chi tiết cơ bản của phù pháp, giao dịch của hai người sắp xong xuôi.
Loại võ học thượng thừa như vậy, phải dạy theo kiểu tay cầm tay, nhưng chỉ cần nắm giữ chi tiết rồi luyện tập lại, sau đó là có thể tự Nhập Môn.
Tới chạng vạng.
Khi sắp tập hợp tuần trị, Trương Vinh Phương bỗng nhiên nghĩ đến đề nghị mình dọn ra ngoài ở của tổng đội Trương Hướng Dương nhắc tới trước đó.
Dọn ra ngoài ở, đúng là tiện hơn rất nhiều.
Nhiều khi, hắn thậm chí ngay cả luyện võ lớn tiếng chút thôi đều lo lắng bị những người khác phát hiện.
Buổi tối ra vào cũng khá là bất tiện, còn phải tạo quan hệ tốt với đội trông coi nữa.
Mà bây giờ, hắn đã là chính đội trưởng, thời gian phát biểu buổi sáng hoàn toàn có thể tự sắp xếp. Thậm chí có thể xóa luôn.
Dù sao chỉ cần buổi chiều tập hợp tuần trị một chuyến là được.
Lúc này, hắn đi đến phòng môi giới của dân trong nghề hỏi về giá cả thị trường.
Phòng ốc tới gần Hình Ngục bộ, căn rẻ nhất cũng phải mấy trăm lượng, hơn nữa vị trí còn không tốt cho lắm.
Nhưng nếu thuê thì rẻ hơn.
Một năm cũng chưa tới mười lượng.
Hắn cấp tốc tìm một phòng có tiểu viện, toàn bộ cộng lại ước chừng hai trăm mét vuông, tiền thuê một năm tám lượng.
Phòng ốc ở đằng sau của Hình Ngục bộ, cách cửa hông cũng chỉ tầm trăm mét.
Thuê được nơi ở xong, Trương Vinh Phương cấp tốc chuyển hành lí linh tinh tới đây.
Với tư cách là chính đội trưởng, chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng, hơn mười đội viên nhất thời đều "khẳng khái" tương trợ.
Chưa tới mười lăm phút đã dọn xong toàn bộ.
Trong mấy ngày kế tiếp, Hình Ngục bộ không ngừng xuất động, khắp nơi tập nã cứ điểm tổ chức gọi là "Hải Long".
Trương Vinh Phương dẫn đội cũng xuất động hai lần, toàn bắt và giải quyết đều là mấy tên côn đồ tới Nhập Phẩm cũng không tính, thành viên tầng dưới chót bang phái.
Luyện võ đừng xem người trong nha môn quan phủ nhiều, hai bên Đạo Phật cũng nhiều, nhưng trên thực tế Nhập Phẩm không phải một chuyện dễ dàng.
Người bình thường nếu như không có thiên phú dị bẩm, chí ít cần mười năm trở lên tận lực bồi dưỡng. Thì ra là hoàn toàn tách rời sinh sản, chỉ tiêu hao bồi dưỡng hình thức.
Còn cần có lão sư giáo dục, các loại tẩm bổ khí huyết gì đó không ngừng cung ứng.
Còn cần người tập võ bảo trì nghị lực bền lòng.
Thế nên, đa số người tập võ chân chính đều có gia cảnh không kém.
Mà thành viên bang phái khổ lực tầng dưới chót, phần lớn là lớn tuổi hơn chút, có thể kiếm tiền rồi, mới có tư cách và rảnh rỗi luyện một chút.
Loại người này bỏ qua điều kiện thời gian tốt nhất để tập võ, đa số không thể Nhập Phẩm, cùng lắm luyện đến Rèn Gân.
Người Trương Vinh Phương bắt phần lớn là loại người này.
Mà toàn bộ Đàm Dương, người như vậy là tuyệt đại đa số.
Cứ như vậy, thời gian nhoáng lên đã qua một tuần.
*
Két...
Cửa lớn của tiểu viện bị nhẹ nhàng đẩy ra.
Trương Vinh Phương hoạt động hai tay, người mặc trường bào đồ tiện màu đen viền đỏ, che khuất hai chân vô cùng cường tráng.
Không khí sáng sớm có chút lạnh lẽo, mang theo một tia ẩm ướt.