TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 165: Không rẻ

Minh Linh đạo nhân thì chỉ có một chữ: Tham.

Vị này cũng là cực phẩm, truyền công chỉ truyền phân nửa, nếu như cần, hoặc là giao tiền, hoặc là làm việc cho hắn ta.

Mà người Trương Vinh Phương muốn tìm đúng là vị này.

Chỉ cần có thể dùng tiền giải quyết, tự nhiên là thoải mái nhất.

Đi qua đàn tràng, Trương Vinh Phương đi thẳng hướng Minh Linh đạo nhân đang ngồi lười biếng trong góc phòng.

Minh Linh đạo nhân họ Vương, tên Bố Đức.

Phụ mẫu đặt tên cho hắn ta, phỏng chừng là năm đó hy vọng hắn ra có thể truyền bá đức hạnh tốt đẹp, đáng tiếc...

Người này làn da ngăm đen, thân cao một mét bảy mấy, cột đạo kế cao đến có chút kỳ quái, trên người mặc dù mặc đạo bào đế trắng hoàng quái, nhưng trên cổ tay trên cổ đều đeo trang sức ngọc thạch phỉ thuý lóng lánh trong suốt.

Trương Vinh Phương đi tới trước mặt người này, đứng lại và ôm quyền.

"Tại hạ đệ tử võ tu Trương Ảnh, bái kiến Minh Linh độ sư."

Vương Bố Đức lười biếng ngẩng đầu, thấy đạo y của đệ tử tu hành trên người Trương Vinh Phương.

"Có việc, nói mau."

"Là như thế này, đệ tử mong độ sư có thể truyền thụ Viêm Đế Phù và Định Hồn Phù. Giá cụ thể, độ sư nói cái giá đi." Trương Vinh Phương bình tĩnh nói.

Hiện tại hắn giữ chức Hình Ngục bộ, có nhiều con đường để kiếm tiền hơn. Lấy chức vụ của hắn, cho dù đi ra ngoài mượn tiền cũng có thể lấy được không ít tiền.

Thế nên khi dùng tiền không cần che che lấp lấp giống như trước.

Trải qua hai tháng, nếu như còn có người nhìn chằm chằm vào hắn, vậy thì việc hắn đã bị phát hiện cũng là đã định trước rồi.

Hiện tại việc Trương Vinh Phương phải làm chính là mau chóng bổ sung đủ Viêm Đế Phù và Định Hồn Phù.

Phù pháp mà hắn nắm giữ hiện giờ chỉ còn thừa lại Hỗn Nguyên Phù và Thái Linh Phù không có Phá Hạn.

"Viêm Đế Phù... Định Hồn Phù?" Minh Linh đạo nhân trừng mắt, quan sát trên dưới toàn thân Trương Vinh Phương.

"Hai môn phù pháp này, không rẻ đâu đấy..."

Trong Đại Đạo Giáo, truyền công võ tu chỉ phải bảo đảm không được truyền ra ngoài, chứ thật ra đều là miễn phí cả. Chỉ cần có thể đột phá, có thể tự do học tập phù pháp càng cao hơn.

Nhưng miễn phí thì miễn phí, tinh lực con người luôn luôn có hạn.

Độ sư truyền công thì ba vị, cũng chỉ có thể dạy thô sơ giản lược một chút thôi.

Nhưng lại không phải mỗi ngày đều dạy, mà là một tháng lên lớp một lần. Đồng thời tất cả dựa theo tiến độ sắp xếp cá nhân của độ sư truyền công cả.

Có đôi khi tâm trạng độ sư tốt, vậy thì dạy nhiều chút. Có đôi khi tâm trạng độ sư kém, vậy thì tùy tiện dạy mấy chiêu rồi tan học.

Trong này có lắm không gian để thao tác lắm.

Trương Vinh Phương không muốn lãng phí thời gian, bèn trực tiếp tìm đến Minh Linh đạo nhân.

"Ngài nói cái giá đi, đệ tử hy vọng có thể học được trong một tháng, chỉ cần dạy ta làm sao tu hành là được." Yêu cầu của Trương Vinh Phương không cao.

Chỉ cần nắm giữ phương pháp tu hành, sửa chữa sai lầm là hắn có thể luyện mãi đến Nhập Môn.

"Như vậy thì lại đơn giản, năm mươi lượng một môn." Minh Linh đạo nhân mỉm cười, vươn một đầu ngón tay.

Năm mươi lượng một môn, hai môn chính là một trăm lượng.

Tốt thật... đoạt tiền là đây đúng không!

Tim Trương Vinh Phương chợt đập mạnh một cú.

Tiền hắn giết chết Khai Sơn đạo nhân kiếm được tổng cộng có 650 lượng, cộng thêm tiền lương công tác để dành được bốn mươi lượng, đó chính là 690 lượng.

Mua thuốc tốn ba trăm, còn lại ba trăm chín, đây chính là toàn bộ tiền hoạt động sau này của hắn.

Cái lão này, thật đúng là dám mở miệng.

Tỉ mỉ suy nghĩ, Trương Vinh Phương có hơi do dự, muốn đi địa phương khác hỏi một chút.

Hai độ sư còn lại không cần tiền.

Nhưng tựa như là Vương Bố Đức nhìn ra sự chần chờ của hắn, bưng ly trà nóng đặt trên bàn gỗ bên cạnh lên, hớp một miếng nhỏ.

"Ngươi yên tâm, tiền ta thu tuyệt đối là vật siêu giá trị. Hai độ sư còn lại, mặc dù không đòi tiền nhưng dạy ngươi theo kiểu tùy tiện ứng phó thôi.

Nhưng ta thì lại khác. Trong ba người, ta phụ trách nhất. Cái gọi là lấy tiền làm việc, thiên kinh địa nghĩa.

Thu tiền ấy, thì ta khẳng định sẽ dạy cho ngươi được thông hiểu rõ ràng, bằng không sau này truyền ra ngoài, còn có ai nguyện ý đến chỗ của ta giao tiền kia chứ? Việc làm ăn này ta còn làm nữa không? Ta không thể chỉ làm một chút giao dịch với ngươi được."

Hay thật... vậy mà cũng nhấc lên lối buôn bán rồi...

Lại còn thành tín như thế á?

Trương Vinh Phương không phản bác được. Nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận đối phương nói rất có lý.

Lúc này Vương Bố Đức lại cười tủm tỉm nói.

"Mặt khác, mỗi người thích hợp với võ công khác nhau. Chỗ của ta, không riêng gì phù pháp, còn thu thập được các võ công khác có thể trả tiền truyền thụ. Ngươi có muốn nhìn một chút hay không?"

Hắn ta đã nhìn ra, Trương Vinh Phương thật sự là kim chủ có tiền có thể mua.