Đến gần Vân Đài sơn, Tiểu Thất chủ động hạ xuống, đồng thời thi triển pháp thuật che giấu khí tức, hình dáng. Sau đó, nàng dùng thần thức truyền âm: "Đi theo ta, đừng lên tiếng."
Pháp thuật che giấu của Tiểu Thất vô cùng lợi hại. Ba người bọn họ đi xuyên qua rừng, nhanh-chóng vào đến địa phận của Ngự Thú tông nhưng lại không hề động chạm đến kết giới. Vân Đài sơn bị Ngự Thú tông quản lý đã được một năm, tuy không đến mức từng bước đều là sát khí nhưng cơ quan kết giới chắc chắn không ít. Nhưng Tiểu Thất lại vô cùng am hiểu địa hình, đi lại tự nhiên như chỗ không người. Thi thoảng gặp phải đệ tử Ngự Thú tông tuần tra, bọn họ ung dung đi ngang qua, đối phương vậy mà không hề phát hiện ra.
Theo lý mà nói, Ngự Thú tông có rất nhiều linh thú, mà ngũ giác của linh thú nhạy bén hơn người thường rất nhiều, chắc chắn bên trong phân đà được bố trí phòng ngự cẩn mật. Nhưng mà, mãi cho đến khi bọn họ đến một sơn cốc trong lòng Vân Đài sơn, vẫn không hề bị ai phát hiện.
Mà trong sơn cốc này, Vương Lục nhìn thấy một cảnh tượng kinh người.
Hàng ngàn con linh khuyển bị nhốt trong sơn cốc, không gian chật hẹp. Trên cổ tất cả đều bị đeo một chiếc vòng đặc chế. Vòng cổ của Ngự Thú tông là pháp khí dùng để bồi dưỡng thân thể và Nguyên Thần. Nhưng nhìn kỹ sẽ thấy, có một luồng sinh mệnh mỏng manh đang chảy từ trong cơ thể linh khuyển vào chiếc vòng, sau đó được trận pháp trong sơn cốc dẫn đi. Chiếc vòng này, rõ ràng là đang cướp đoạt sinh mệnh của linh khuyển! Quá nửa linh khuyển trong sơn cốc đều ủ rũ, vô cùng suy yếu. Hơn nữa, thiên địa linh khí ở đây cũng vô cùng kỳ lạ, u ám, khiến người ta khó chịu. Với linh căn của mình, Vương Lục có thể nhìn thấy rõ ràng luồng sáng màu vàng úa, tựa như ngọn lửa sinh mệnh sắp lụi tàn, tràn đầy tuyệt vọng.