Tiểu Thất cười nói: "Ngươi sợ không trả nổi sao?"
"Ta sợ sau khi trả hết, ả ta lại nghĩ bánh trên trời rơi xuống, tiếp tục mượn nợ. Hiện giờ ả ta nợ ngập đầu, uy tín đã giảm xuống mức âm vô cực, chắc chắn sẽ không có ai dám cho ả mượn tiền nữa. Nhưng nếu trả hết nợ, uy tín của ả sẽ khôi phục bình thường... Ta không dám tưởng tượng ả ta sẽ làm ra chuyện gì. Đó chính là một cái động không đáy!"
Tiểu Thất im lặng: "... Được rồi, ta thừa nhận ngươi nói có lý. Về sau có thời gian, ta sẽ tự mình đến tìm ả đòi nợ."
Vương Lục muốn phân tán sự chú ý của nàng ta hơn nữa, bèn chuyển chủ đề: "Đây là thư sư phụ nhờ ta gửi cho ngươi."
Tiểu Thất nhận lấy, tiện tay mở ra. Chỉ cần liếc mắt một cái, nàng đã đọc xong, trên gương mặt thanh tú nở nụ cười đầy thâm ý.