"Sư phụ nói, đệ tử Linh Kiếm sơn xuống núi rèn luyện, phải tự mình trải nghiệm cuộc sống gian khổ, không được ham mê hưởng lạc... Lần trước xuống núi, ta lúc nào cũng bị đói, linh thạch và bạc sư phụ cho không bao lâu đã tiêu hết sạch."
"Sư bá cho ngươi bao nhiêu linh thạch và bạc?"
Cũng may Lưu Ly Tiên không đến nỗi ngốc nghếch dùng ngón tay để đếm, nhanh-chóng trả lời: "Năm ngàn lượng bạc, ba trăm viên linh thạch."
Khách quan mà nói, Chu Minh cũng không phải keo kiệt, với tu vi Luyện Khí đỉnh phong lúc bấy giờ, Lưu Ly Tiên cũng không tiêu pha gì nhiều, năm ngàn lượng bạc và ba trăm viên linh thạch đủ để nàng sống thoải mái vài năm. Nhưng Lưu Ly Tiên lần đầu xuống núi, nào biết cách chi tiêu, lại càng không hiểu giá cả thị trường, nàng đến tửu lâu sang trọng nhất nhì thành, gọi toàn sơn hào hải vị, chỉ trong vài ngày đã tiêu sạch tiền, đành ngậm ngùi rời đi. Gần một năm sau đó, nàng đã phải trải qua cuộc sống vô cùng khó khăn.
Nghe Lưu Ly Tiên kể lể, lại thấy nàng trân trọng một túi thịt bò khô như vậy, Vương Lục biết lần trước xuống núi, cô bé này đã thực sự chịu khổ, trong lòng đã có ám ảnh với việc xuống núi rèn luyện, không khỏi cười ha hả, xoa đầu nàng: "Lần này đã đi cùng ta, ngươi không cần phải lo lắng gì cả, sư bá giao ngươi cho ta đâu phải để ngươi chịu đói."