Lưu Ly Tiên tò mò hỏi: "Trả thù? Vì sao?"
Vương Lục nhíu mày: "... Bởi vì ta đã tố cáo mụ ta ăn cắp tài sản môn phái? Từ chối làm người bảo lãnh cho mụ ta vay tiền? Hay là nhờ Aya nấu cơm tối cho mụ ta? Lý do nhiều vô số kể. Tóm lại, bởi vì mụ ta, mấy ngày tới ta không thể ở trên núi chơi với ngươi được."
"Ồ." Thiếu nữ ủ rũ cúi đầu, bộ dạng đáng thương vô cùng.
"Có điều," Vương Lục đột nhiên nghĩ ra, "Ta có thể dẫn ngươi xuống núi cùng."
"Đi cùng, thật chứ?" Mắt Lưu Ly Tiên lập tức sáng lên: "Dưới núi có rất nhiều thứ hay ho, tiếc là sư phụ luôn cấm ta xuống núi."