"Trừ phi nó bằng lòng liều mạng, nếu không thì một phần vạn cũng không có. Có điều, chỉ cần không phải kẻ ngốc, tuyệt đối sẽ không vì một Vấn Tâm kiếm mà liều sống liều chết. Làm được đến nước này, còn ai có thể trách cứ nó quá đáng? Trong lòng nó chắc cũng hiểu rõ, sẽ không kiên trì đến cùng đâu."
Lưu Hiển cười lắc đầu: "Sư đệ, ngươi cũng động lòng yêu tài rồi sao?"
Phương Hạc quay đầu lại: "Tài năng này, hay là thôi đi. Nếu có thể giống như Tiểu Lưu Ly nhà ngươi, vậy thì tốt rồi."
Nụ cười của Lưu Hiển bỗng nhiên có phần gượng gạo: "Nếu Tiểu Lưu Ly có thể có được một phần lanh lợi của Vương Lục này, ta cũng thỏa mãn rồi…"
Hai vị Trưởng lão hàn huyên vài câu, đối với kết quả tiếp theo cũng không còn chờ mong gì nữa. Nhưng mà đúng lúc này, đối mặt với khảo nghiệm khắc nghiệt nhất của Vấn Tâm kiếm, đối mặt với bóng tối sâu thẳm nhất, Nguyên Thần của Vương Lục lại nghênh chiến trực diện, không lùi bước.