Điều này khiến Vương Lục thật sự kinh ngạc. Đúng là, tám tháng qua, bởi vì bận tâm đến việc quản lý giáo phái, hắn không thể dốc toàn bộ thời gian và tâm sức để nâng cao tu vi. Nhưng mà trải nghiệm khi làm Giáo chủ, lại khiến hắn được lĩnh hội những tâm cảnh mà những đệ tử khác không có cách nào lĩnh hội được, giúp ích rất nhiều cho Nguyên Thần. Tám tháng qua, tu vi của hắn chỉ tăng lên một phẩm, quả thực không tính là quá xuất sắc, bởi vì thu hoạch lớn nhất chính là Nguyên Thần được rèn luyện. Ngoài ra, trong quá trình mở rộng Trí Giáo, hắn đã trải qua rất nhiều trận chiến đấu, khiến cho thực lực của hắn tăng lên rất nhanh. Ngay cả Vô Tướng Công vốn không am hiểu công kích cũng có thể phát huy uy lực thông qua trận pháp. Nói về thực lực tổng hợp, so với lúc trước khi xuống núi, quả thực đã tăng lên gấp mấy lần.
Vậy mà tiến bộ như thế vẫn không thể so sánh với hai tên đệ tử chân truyền kia?
Chậc, áp lực cạnh tranh cũng lớn thật… May mà hắn còn có một giáo phái với hơn triệu tín đồ làm thành quả rèn luyện, cộng thêm cả điểm này, phỏng chừng bất kỳ đệ tử nào cũng phải ngước nhìn.
"Vương Lục, ngươi cũng đừng vội mừng." Lưu Hiển thở dài, "Tuy rằng cửa ải của ta ngươi đã qua, nhưng cửa ải của ta không phải là trọng điểm."
Đương nhiên Vương Lục biết rõ, từ đầu đến cuối, người quyết định chính là Phương Hạc Trưởng lão.