Giai đoạn Luyện Thể của Linh Kiếm phái được coi như là nền móng khá vững chắc, nhưng chỉ mất hai năm đã đột phá đến Tiên Thiên, nói cho cùng vẫn là do học cấp tốc. Những tân đệ tử này tuy có cảnh giới nhưng lại không kiểm soát được lực lượng của bản thân.
Ngược lại vị sư huynh chân truyền kia còn có vài phần thực học, tuy rằng tu vi Luyện Thể nhị phẩm đứng bét bảng, nhưng khi di chuyển trong rừng núi lại nhanh như tia chớp, so với tốc độ của hắn - một Luyện Khí lục phẩm đang thi triển Thần Hành thuật cũng chẳng kém cạnh là bao! Ha ha, quả nhiên là chân truyền!
Cũng không biết đã đi bao lâu, thỉnh thoảng lại có người quay đầu nhìn lại, lúc này cửa vào Tiểu Thanh Vân đã bị biển mây trắng xóa che khuất từ lúc nào... Tiểu Thanh Vân này cao và rộng lớn đến thế sao?
"Nhạc Vân sư huynh, còn bao lâu nữa mới đến nơi ạ?" Một nữ tu Lam Bạch rốt cuộc nhịn không được nữa, lên tiếng hỏi. Lúc này sắc mặt nàng đỏ bừng, thở hổn hển, mồ hôi chảy ròng ròng, hai tay dính đầy bùn đất và rêu xanh, tóc rối tung, trông vô cùng chật vật.
Nhạc Vân quay đầu lại, cười nói: "Sao thế? Văn Nhân sư muội không kiên trì nổi nữa sao?"