Thanh Vân phong được chia thành Đại Thanh Vân và Tiểu Thanh Vân, trong đó Tiểu Thanh Vân là một trong bốn động phủ trên con đường thăng tiên, nằm ngay sau Vân Ba Đồ, nhưng bản chất của nó lại khác với những động phủ còn lại. Tiểu Thanh Vân là do tổ tiên của Linh Kiếm phái dùng thần thông quảng đại, lấy từ trong Đại Thanh Vân ra một mảnh không gian rồi chồng lên trên Phiêu Miểu phong mà thành, cho nên nó vừa tồn tại ở Đại Thanh Vân, lại vừa tồn tại trong vùng đất của Phiêu Miểu phong.
Tiểu Thanh Vân chủ yếu được dùng để trồng một số loại linh thảo, linh thú cấp thấp, ngoài ra nó còn là một nơi rèn luyện rất tốt dành cho các đệ tử, bởi vì trong không gian này có rất nhiều cấm chế, khu vực sinh sống của các loại linh thú và yêu quái đều được phân chia rõ ràng, chỉ cần không tự tiện xông loạn thì độ nguy hiểm khi rèn luyện là rất thấp. Còn về con đường thăng tiên, ngược lại nó chỉ là một công năng phụ mà thôi.
Tiểu đội do Nhạc Vân dẫn đầu lần này muốn đến chính là Tiểu Thanh Vân. Đại Thanh Vân có rất nhiều yêu quái cấp bốn, cấp năm, mấy tu sĩ Luyện Khí kỳ các ngươi đi vào đó chẳng khác nào dê vào miệng cọp. Còn Tiểu Thanh Vân cho đến tận Thanh Long hạp, trên lý thuyết mà nói, yêu quái mạnh nhất cũng chỉ tầm cấp hai, cấp một. Tuy rằng đám người Nhạc Vân chưa chắc đã đánh thắng được nhưng nếu chỉ cần dẫn các sư đệ, sư muội chạy trốn thì không thành vấn đề.
"Tiếp theo ta sẽ nhấn mạnh lại một lần nữa những điểm chính cần chú ý trong quá trình rèn luyện lần này. Mong mọi người đừng chê ta dài dòng, đây là lần đầu tiên các ngươi đi rèn luyện, cẩn thận một chút vẫn hơn. Tuy rằng trong Tiểu Thanh Vân có rất nhiều cấm chế để đảm bảo an toàn, nhưng gần như mấy năm gần đây đều có người chết hoặc bị thương. Rèn luyện không phải là trò chơi, mọi người đã rõ chưa?"
Trước lối vào Tiểu Thanh Vân, Nhạc Vân vốn có tính cách ôn hòa nay lại hiếm khi nghiêm mặt, làm theo lời căn dặn của sư phụ, vừa dỗ dành vừa đe dọa, bắt đầu kể lại lịch sử. Bị hắn dọa một phen, mấy tân đệ tử quả nhiên lộ vẻ mặt khẩn trương, đồng loạt cam đoan sẽ nghiêm túc làm theo lời sư huynh dặn dò. Ngoại trừ một vị Hồng Bạch nào đó vẫn thản nhiên như không.