Con gấu đen hơi có linh tính này đã hoàn toàn bị Vương Lục mài mòn đến không còn chút tính khí nào, đánh đi, đánh thế nào cũng không trúng! Chạy đi, tên tiểu tử thối kia cứ bám riết theo sau lưng, thỉnh thoảng lại dùng thân pháp thần kỳ ngáng chân nó, khiến nó ngã sấp mặt như một tên ngốc, hắn bèn nhân cơ hội đá vào mũi nó.
Hai canh giờ trôi qua, cái mũi gấu chó cũng sắp bị đá nát, cả người ngã lăn lộn trong núi rừng đầy bùn đất, chật vật không chịu nổi, còn Vương Lục thì sao, vẫn khí định thần nhàn mà giẫm lên lưng nó.
"Ưm..."
Gấu đen uể oải kêu rên một tiếng, rốt cuộc bất đắc dĩ tỏ ra yếu thế. Vương Lục nghe xong, từ trên lưng nó đi xuống, gấu đen cố hết sức chống người dậy, chậm rãi bò về hang của mình, sau đó không biết từ đâu lôi ra một miếng vải trắng, dùng móng vuốt nắm lấy, chậm rãi lay động.
Mẹ kiếp, con gấu này còn biết chiêu này cơ đấy!?