Một khi đã bắt đầu câu chuyện, Viên Triều Niên liền phát hiện trước đây mình đã quá xem thường Linh Kiếm phái, các vị Trưởng lão ở đây tuy tu vi có thể tương đương với hắn, nhưng về khoản dạy dỗ đệ tử, ai nấy đều có sở trường riêng, khiến hắn được mở mang tầm mắt không ít, hơn nữa... cũng không thể không thừa nhận, thái độ của bọn họ còn tốt hơn cả hắn.
Lưu Hiển nói: "Viên Trưởng lão quá khiêm tốn rồi, Trảm Tử Dạ nhà ngươi tu hành tám năm đã lĩnh ngộ vạn pháp, luyện được tiên pháp Ngũ Lôi Chân Kinh đến mức độ như vậy, tư chất ngộ tính trên đời hiếm ai sánh bằng."
"Môn phái ta quả thực rất kỳ vọng vào nó, từ sau chuyện mười bảy năm trước, nhân tài tu tiên ở Cửu Châu xuất hiện lớp lớp, nhưng người thật sự có thể gánh vác tương lai của Ngũ Tuyệt lại chẳng được mấy ai. Vạn Pháp tiên môn chúng ta có được Trảm Tử Dạ đã là may mắn lắm rồi, nào ngờ thu hoạch của Linh Kiếm phái các ngươi còn hơn cả chúng ta."
Nói xong, Viên Triều Niên không khỏi có phần hâm mộ: "Linh Kiếm phái các ngươi tuy hiện giờ xếp cuối trong ngũ đại tông phái, nhưng có kỳ tài như Lưu Ly Tiên, e là một năm sau có thể leo lên được một, hai bậc."
Đối với cách nói "xếp cuối Ngũ Tuyệt" của Viên Triều Niên, mấy vị Trưởng lão Linh Kiếm phái đều không cho ý kiến, chỉ có Chu Minh là lên tiếng: "Con bé Lưu Ly Tiên ấy, tuy tư chất ngộ tính đều tốt, nhưng lại không phải người có thể gánh vác trọng trách, nếu thật sự đặt cược tiền đồ môn phái lên người nó, e là trăm năm sau Linh Kiếm phái tiêu đời mất thôi."