Hải Vân Phàm bất lực nói: "Vương huynh, chuyện này huynh đừng làm nữa, đám người Trảm Tử Dạ sư huynh... bọn họ không thể nào giao dịch với huynh được nữa."
Sau đó, hắn kể lại chuyện vừa rồi cho Vương Lục nghe, khiến hắn trợn mắt há mồm.
"Mẹ kiếp, quả nhiên uống say sẽ ảnh hưởng tới cảm giác, ta hoàn toàn không phát hiện các ngươi tới gần, thật đáng tiếc, hiếm khi ta thắng được mấy cái áo khoác của các nàng, cách chỗ hiểm yếu cũng không xa nữa."
Vương Lục đi qua đi lại, suy nghĩ đối sách: "Tiểu Hải, ngươi xem bớt giá thế nào?"
Hải Vân Phàm bất đắc dĩ thở dài: "Vương huynh, có lẽ ngươi thấy người của Vạn Pháp tiên môn chúng ta hơi chất phác, ngươi cũng không để mắt năng lực học thuật của chúng ta, nhưng ít ra chúng ta cũng có cốt khí."