Có lẽ bọn họ đã say đến ngây người nên khi nhìn thấy Hải Vân Phàm, bọn họ chỉ liếc mắt nhìn qua một cái rồi chẳng buồn để ý đến hắn nữa. Vương Lục thậm chí còn vẫy tay gọi: "Tiểu Hải, đến đây cùng vui nào..."
Cùng vui cái đầu ngươi ấy.
Hải Vân Phàm tức giận đến mức suýt chút nữa đã bốc hỏa, hắn bước thẳng đến, kéo tay Vương Lục lôi ra khỏi đám nữ nhân, sau đó kéo hắn ra khỏi phòng.
Vừa ra khỏi cửa, Hải Vân Phàm lập tức thi triển Thanh Tâm Ngưng Thần Thuật lên người Vương Lục, nhưng lại phát hiện thuật pháp này chẳng có chút tác dụng nào. Hắn ngẩn người, đang định thi triển lần nữa thì nghe thấy Vương Lục thở dài: "Tiểu Hải, chúng ta lâu ngày không gặp, ta có thể hiểu được tâm trạng kích động của ngươi lúc này, nhưng ta vẫn phải nói rõ, ta thích nữ nhân, ngươi nên từ bỏ đi."
Hải Vân Phàm im lặng một lúc: "Vương huynh, rốt cuộc huynh đang làm gì vậy?"